Chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng , ngàn vạn lời nói đều nghẹn ở nơi đó nói không nên lời,Tra Tiểu Tân rưng rưng nhìn hắn, đau lòng, hắn luôn dịu dàng như vậy làm cho người ta không đành lòng tổn thương, nhưng là nghĩ đến thân ảnh cô độc kia, tim lại càng xé rách, ai có thể nói cho nàng biết nàng nên làm cái gì bây giờ, hắn và hắn, ai nàng cũng không muốn tổn thương!
“A, nữ nhân ngốc, cùng hắn ở chung một chỗ nàng vẫn là chị dâu của ta, ta vẫn có thể ngày ngày gặp nàng, như vậy là đủ rồi. ” Mộc Xuân Phong đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng cười nói, chẳng qua là trong nụ cười chứa nhiều mấy phần ưu thương.
Tra Tiểu Tân trầm mặc ngó chừng chén trống trơn, thật lâu sau bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Ta không đi.”
Mộc Xuân Phong nhất thời không có nghe tiếng nàng nói, chỉ nhìn nàng.
“Ta là vợ của chàng, ta muốn ở lại bên cạnh chàng.” Giọng nói trung trinh, biểu hiện ra quyết tâm của nàng.
“Nàng. . . . . . Nàng thật quyết định. . . . . .”Mộc Xuân Phong mừng như điên làm trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải,nỗi buồn trong lòng giống như tiêu tán.
Tra Tiểu Tân nhịn xuống tiếng đao cắt cầm lấy tay của hắn nói từng câu từng chữ: “Ta quyết định, ở cùng với chàng.”
Một khắc nàng muốn ôm Lâu Lan mà chàng tránh sang nơi khác, nàng cũng biết nàng và hắn không thể trở về như trước.
Giữa nàng và hắn còn có Mộc Xuân Phong, bất luận hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-duyet-quan-tam/1403916/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.