Trên đồng bằng hoang vu, nước chảy thưa thớt, buổi sáng khi đứng lên lại là sương mù mịt mờ, một ánh sang chói lọi lúc ẩn lúc hiện.
Tra tiểu tân ngồi trên mặt đất giặt quần áo bẩn, chỉ thấy áo giáp nhuốm máu và nội sam xếp thành núi nhỏ, tất cả đều là của binh lính bị thương,bởi vì lo lắng bọn họ bị thương còn mặc y phục không sạch sẽ , vết thương sẽ bị nhiễm trùng,cho nên sáng sớm nàng liền rời giường đem y phục bọn họ thay ra tối hôm qua đem đi giặt, chỉ thấy cặp tay mềm mại trắng noãn dùng sức chà xát quần áo trở nên đỏ hồng.
“Tiểu Tân đâu?”
Thời điểm Lâu Lan rời giường nhìn thấy bên người trống trơn.Sau khi mặc xong, hắn đi ra ngoài lều trại hỏi binh lính thủ vệ.
Binh lính nhìn hắn cúi đầu nói: “Hồi Lâu tướng gia, nàng đang giặt quần áo!”
“Giặt quần áo?” Lông mày tinh xảo hẹp dài nhíu lại, bất động thanh sắc hiện ra hùng khí oai hung đế vương,Lâu Lan không nói chuyện, mà là đi về phía sau lều trại, áo bào bay mở ra, di thế độc lập.
Bên dòng suối nhỏ trong suốt thân ảnh nữ tử dịu dàng ngồi ở đó, chỉ thấy nàng ngồi chồm hổm, góc áo màu trắng trên người tung bay ở trên mặt suối,tóc đen rơi lỏng,lộ ra da thịt sau ót trắng noãn, cằm khéo léo, ngũ quan thanh lệ, vẻ mặt đương nhiên có vài phần nũng nịu. Nàng cẩn thật bắt tay vào việc giặt quần áo, thỉnh thoảng lấy tay đi lau mồ hôi trên trán, lơ đãng ở trong gió phong tình như lan.
Đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-duyet-quan-tam/1403907/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.