Khói lửa mấy ngày liền, trên chiến trường không ngừng truyền đến tiếng chém giết, âm thanh ngựa hí, đao quang kiếm ảnh,xác chết ở khắp nơi.Khói đen nồng đậm bao phủ cả bầu trời,mây đen nặng nề di chuyển ở trên đỉnh đầu giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sập xúông, chống cự lẫn nhau,binh lính có nhóm tiến công rồi ngã xuống, có người bị thương ,có người bị vật kim loại cắt đứt.
Vô tình nhất chính là sa trường.
Sinh tử chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Cách chiến trường mấy ngàn thước là nơi đóng quân, các liều trại xếp cùng một chỗ làm thành hình tròn, ở trung tâm chính là nơi ở tướng quân,ngoại trừ mấy binh lính canh giữ ở bên ngoài, mấy người khác thì chia nhau đi tuần tra.
Sắc mặt Lâu Lan u ám đứng ở trước bàn đọc nghe một tướng quân quỳ gối ở trước mặt mình bẩm báo tình huống nhiều ngày qua, theo người nọ bẩm báo càng nhiều, sắc mặt hắn càng đen,cho đến khi phát ra một tiếng gầm nhẹ.
“Đần độn!”
Tướng quân kia nghe được hắn mắng chửi sợ tới mức nằm sấp quỳ gối : “Là lỗi của thuộc hạ! Thuộc hạ đã không thể bảo vệ cho dã đảo! ! !”
Chỉ nghe tiếng vang “Rầm rầm “,Lâu lan đem tất cả đồ trên bàn hất rơi xuống đất,hô hấp nhanh chóng khô ráp của hắn tỏ rõ hắn hiện tại có rất tức giận, một đôi mắt phượng hẹp nheo lại rồi mở ra,chợt lộ ra sắc bén, ngón tay đặt trên bản đồ quân sự gằn từng tiếng khiển trách: “Dã đảo bốn phía toàn nước, dễ thủ khó công! Các ngươi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-duyet-quan-tam/1403896/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.