“Giết… Tin tức ta muốn xuất giá có khủng bố như vậy không nha?” Tra Tiểu Tân nhìn những đám người đó rời đi oán hận nói, lại đem y phục gói lại thật tốt,lúc đóng cửa lại dường như là đóng lại tất cả đường lui.Hiện tại nàng chỉ có hắn , không có hắn, chỉ sợ nàng không đường có thể đi thôi.
Cảm tình là một ván bài.
Đứng ở trước cửa thật lâu sau đó Tra Tiểu Tân mới xoay người rời đi, vẻ mặt u buồn xoay người đi đột nhiên biến thành sống động hét lên: “Mộc Xuân Phong!” Trước mắt là y phục màu lam thanh nhã, nam tử ngọc thụ lâm phong là Mộc Xuân Phong hơn mười ngày qua nàng không thấy đây sao ? !
Mộc Xuân Phong cười nhạt ngắm nàng, không nói lời nào cũng không trả lời, quạt xếp trong tay như trước không nhanh không chậm đong đưa, tác phong nhanh nhẹn. Tim lại dùng sức nén đau đớn, trên cổ nàng có dấu hôn ngân dường như đã nói lên mọi chuyện.
“A! Ngươi làm chi nha? Không phải câm rồi chứ? !” Tra Tiểu Tân nói một cách khôi hài, cũng không nhận thấy được sắc mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt,nàng chỉ ở trước mặt hắn không ngừng vẫy tay nói: “Không phải nhìn cũng không thấy chứ? !” Nàng nói thật nghiêm túc.
“A, vẫn là bướng bỉnh giống như trước đây.”Giọng nói nhàn nhạt từ trong miệng hắn bay ra, lại thâm vài phần phiền muộn, một đôi mắt ngăm đen cười yếu ớt ngóng nhìn nàng, hắn cho tới bây giờ đều là tao nhã như thế .
Tra Tiểu Tân nghe được hắn nói chuyện mới thả lỏng, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-duyet-quan-tam/1403891/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.