Chương trước
Chương sau
“Thì thầm” … thời điểm nàng đa sầu đa cảm bụng thật không tốt vang lên, một ngày chưa ăn dạ dày cũng kêu lên.Tra Tiểu Tân thở dài xoa bụng đứng dậy nhìn về hướng buổi tiệc, động tác xoa trong tay ngừng lại nhớ tới cảnh trước đó…
“Giúp bổn công tử ăn thử điểm tâm này.” Hắn lười biếng nói,dung nhan tuấn nhã ba phần cười nhạt bảy phần lạnh nhạt.
“Ăn thêm cái này nữa.” Khi nàng ăn xong hắn lại cầm một cái khác , cười tà đưa cho nàng.
“Còn có cái này.” Ngón tay thon dài trong suốt kẹp lấy một miếng bánh đưa tới trước miệng nàng, giữa con ngươi chứa nụ cười nhợt nhạt.
Rất nhiều chuyện xảy ra lúc ấy nàng không cảm thấy có gì, chỉ có sau này mới phát hiện có chút cảm động.
“Thì ra lúc đó hắn sợ nàng đói nên mới nói như vậy…” Tra Tiểu Tân dần dần hiểu,lỗ mũi đau xót, vốn lạnh thấu tim lại bắt đầu ấm áp,nàng dùng sức hút lỗ mũi nở nụ cười: “Được lắm Mộc Xuân Phong!Ngay cả ngươi ta cũng không quan tâm!” Nói xong bước chân nhẹ nhàng đi đến phía trước, trong lòng tốt hơn nhiều.
Mộc vương phủ hành lang dài rất nhiều,quanh co gấp khúc nếu không chú ý sẽ đi nhầm.Cho nên Tra Tiểu Tân mò trong bóng đêm một thời gian mới tìm được đường đến buổi tiệc đang lúc nàng đi qua một gian phòng chợt nghe bên trong truyền đến nữ tử sợ hãi cầu xin tha thứ.
“Không… đừng lại đây…”
Đi tới phía trước bước chân đột nhiên dừng lại.Tra Tiểu Tân nhíu mày nhìn vào trong phòng, gian phòng này là phòng khách chuyên dùng để chiêu đãi những khách quý tới, hôm nay lại là ngày đại hôn của Mộc Xuân Phong, chẳng lẽ có công tử nhà giàu ỷ vào quyền thế ở trong này ép bức nha hoàn? Đang lúc nàng chau mày suy nghĩ sâu xa trong gian phòng tiếng cầu xin càng lớn hơn nữa.
“Không… Hoàng thượng… Đừng tới đây… Thiếp là nữ nhân của vương gia…” Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, không phải là của Lục Uyển sao? ! Tra Tiểu Tân quá sợ hãi.Trời ơi, hoàng thượng già như vậy,lão già này thừa dịp lúc mọi người bận rộn ra tay! Trong lúc nhất thời ngọn lửa tức giận phun trào! Tuy rằng nàng đối với Lục Uyển không thích lắm nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân của hắn! Hoàng thượng tại sao dám động người của hắn chứ? ! Nghĩ vậy tay liền muốn đẩy cửa ra nhưng có người tốc độ so với nàng còn nhanh hơn,khi nàng muốn đẩy cửa thì có người dùng sức che miệng nàng lại dùng sức kéo đến chỗ góc.
“Aa…” Tra Tiểu Tân miệng phát ra mấy tiếng buồn bực như có như không nếu,tay gắt gao muốn che lại nàng, đồng thời trong lòng thấp thỏm bất an, chẳng lẽ là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu! Xem ra hoàng thượng đã sớm muốn động đến thân thể Lục Uyển bằng không tại sao có thể bày ra bố cục tinh vi như thế!
“A… Đừng mà… Đừng mà…” Chỉ nghe trong phòng đột nhiên vang lên tiếng Lục Uyển thê lương kêu cứu, dần dần,thay bằng giọng thở dốc rên rỉ ồ ồ được che đậy kính, rõ ràng chỉ nghe thôi dường như có thể thông qua giọng nói để hình dung hình ảnh kiều diễm bên trong như thế nào.
Tra Tiểu Tân động tác giãy giụa chợt dừng lại cả người cứng ngắc, nàng lại không thể cứu nàng, trong lòng trào ra một cảm giác bi phẫn! Cuộc đời chán ghét nhất chính là nam tử vũ nhục nữ tử! Nghĩ đến đây nàng tức giận quay về phía sau, môi vừa khéo cùng người kia chạm vào nhau.
Mềm mại xúc cảm, nhiệt độ lạnh lẽo như băng, hơi thở còn có nhàn nhạt lãnh mai hương…
Tra Tiểu Tân không thể tin trợn to hai tròng mắt, bởi vì đêm tối nên nàng nhìn không rõ mặt hắn, nhưng nhàn nhạt lãnh mai hương quen thuộc nàng tuyệt không nhận sai! Còn có… Còn có môi lạnh bạc của hắn,tim thình thịch nhảy nhanh lên, tay giãy giụa cũng vô lực hạ xuống, trong đầu lặp đi lặp lại một câu nói: làm sao có thể là hắn? !
Thời khắc hắn và nàng hôn môi trong thân thể của Lâu Lan máu đột nhiên sôi trào, chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đủ để khiến hắn điên cuồng, chẳng qua là dịu dàng một thêm một chút. Mặc dù không môi hắn vẫn là chậm rãi rời đi,môi hai người dán chặt cùng một chỗ chậm rãi chia lìa,mập mờ lôi kéo,ái muội dị thường.
Hai người hơi thở đều ồ ồ, phun hơi thở lên da thịt mẫn cảm đối phương kích thích từng trận run rẩy, rõ ràng rung động lại mạnh hơn chịu đựng.
“… A… a…” Trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng của đôi nam nữ.
Mặt Tra Tiểu Tân lập tức hồng đến bên tai,lúc vừa nhìn bản thân đang đã bị hắn vòng vào trong ngực, nhanh như vậy,chặt như vậy.Tim như là chú nai con đi loạn, những suy nghĩ ngổn ngang tất cả bay đi hết.
Thấy bộ dáng nàng do dự cho rằng nàng muốn mở miệng, Lâu Lan thấp giọng nhắc nhở: “Đừng nói.” Cằm nhọn để lên trán của nàng, nàng thật sự rất nhỏ nhắn, cả người chỉ tới cằm hắn, nghĩ vậy lòng ngực dâng lên một loại tình cảm dịu dàng,muốn hôn nàng nhưng cuối cùng vẫn là lẳng lặng ôm lấy nàng cái gì cũng không nói.
“Ngươi, ngươi vì sao…” Tra Tiểu Tân lắp bắp cho đến khi thành một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, bởi vì tư thế hai người rất thân mật nhưng mà nàng vô cùng kinh ngạc nghi ngờ, vì sao hắn nhìn thấy nữ nhân của mình bị hoàng thượng bắt buộc nhưng lại không có phản ứng? Chẳng lẽ hắn sợ hoàng thượng sao? Hắn cho tới bây giờ là người không ai bì nổi lại làm sao có thể có sợ hãi người khác nha? !
Mượn ánh đèn mông lung hắn nhìn đến đáy mắt như dòng chảy của nàng trong suốt ánh sáng dao động,trong lúc lơ đãng xúc động đáy lòng tối tăm của hắn mềm mại hơn, cứ việc như thế, giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng nhàn nhạt: “Không vì sao.” Hắn vốn không yêu Lục Uyển, cưới nàng ta cũng chỉ vì tìm được nàng, hiện tại chính mình đã tìm được nàng, cái khác đều không sao cả ……
Hắn luôn luôn là người sâu không lường được, cho dù thương tâm nhìn qua cũng giống gió thổi mây trôi, hôm nay dù sao nữ nhân của hắn bị người khác nhúng chàm, trong lòng Tra Tiểu Tân đối với hắn có chút đau lòng, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi đừng khổ sở, ta biết chuyện này ngươi không tiện nói …” Đúng nha, nàng vừa mới nghĩ, đối phương nói như thế nào cũng là hoàng thượng, hắn cứ như vậy vọt vào quả thật không tốt.
Mắt phượng hẹp dài của Lâu Lan rốt cuộc cũng nheo lại, hiện lên ánh sáng lạnh, giây lát lướt qua.
Tra Tiểu Tân vẫn chưa chú ý hai cánh tay ôm chặt nàng đang chậm rãi nới ra, nàng vẫn tiếp tục: “Tuy rằng chuyện đã xảy ra, nhưng là ngươi cũng đừng trách Lục Uyển, dù sao nàng cũng là nữ nhân không thể phản kháng… …” Nói đến này dừng một chút giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Hơn nữa, nàng lúc trước vì ngươi sanh non, cho nên mặc kệ xảy ra chuyện gì ngươi đều phải chăm sóc nàng thật tốt…”
“Chăm sóc tốt đối với nàng ta?” Một tia tình cảm giấu sâu dưới đáy lòng cuối cùng cũng không còn, hắn lạnh lùng nói, nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ đáng sợ, đêm tối phủ xuống, làm cả người hắn bao phủ một tầng sương lạnh lẽo.
Tuy rằng ý thức được hắn có thể có chút không vui nhưng Tra Tiểu Tân vẫn là nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng.” Nàng không có cách nào làm nữ nhân thay thế tên là An Ninh, nhưng người hắn yêu chân chính lại là An Ninh, cho nên… Cho nên chỉ có thể hi vọng nữ nhân khác có thể chăm sóc hắn.
“Ha ha.” Nghe xong lời của nàng hắn bỗng nhiên cười thành tiếng, mặt diễm lệ trong nháy mắt phủ đầy mây đen, một đôi mắt phượng trong trẻo như lưỡi đao, tràn đầy lệ khí, hắn nắm cằm nàng gằn từng tiếng: “Nàng, không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của bổn vương.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.