Chương trước
Chương sau
Khi tình cảm rối rắm,ai mới là người đau khổ nhất ?
“Ha ha,Mộc Xuân Phong, ngươi thật sự yêu nàng sao…” Hắn nở nụ cười tự giễu mình nhưng lại cừơi khổ sở như thế,Mộc Xuân Phong nhìn vào hữu cầu tất ứng thật lâu cuối cùng liếc mắt một cái cuối cùng, suy sút rời đi.
Nam tử dịu dàng như ngọc bị lây nhiễm ánh trăng ưu thương,không cách nào rời đi.
Trong căn phòng yên tĩnh,một cây đèn cầy,cửa sổ bốn phía đều khép chặt.
Tra tiểu tân đang mê man ngủ ở trên giường đánh, hai tay hai chân giang ngang thành hình chữ Đại,chăn bị nàng đá xuống mặt đất cuốn lại giống ổ gà,mà chân nàng một bên mang giày một bên đá văng ra,trông buồn cười cực kỳ.
“Ai, ta thực hoài nghi nàng rốt cuộc có phải nữ nhân hay không ?” Mới ra ngoài rửa mặt khi đi vào lại thấy một màn khôi hài cực kỳ, Gia Luật Hằng đành phải đi đến vì nàng cởi chiếc hài còn lại,đem gối nhẹ nhàng đặt dưới đầu nàng,sau đó lau mặt,khăn tay đang lau mặt nàng bỗng nhiên dừng lại một chút ,ánh mắt ngắm nàng trở nên thâm sâu dịu dàng.
Từ nhỏ hắn đã sống trong cẩm y bạch ngọc,chỉ cần mở miệng là có người đưa cơm đến nhưng từ khi gặp nàng hắn dường như biến thành người hầu,hộ vệ,hạ nhân,thậm chí là nữ nhân….
“A, thực là khắc tinh của ta.” Nhẹ tay nhéo một cái lên gò má mềm mại của nàng,ánh mắt cưng chiều nhìn nàng, đem tất cả chuẩn bị thật tốt sau đó lại đem chăn đắp trên người nàng,Gia Luật Hằng trong lòng vui mừng dần dần thương cảm, một người lẳng lặng ngồi ở bên giường nàng chăm chú nhìn vẻ mặt đang ngủ của nàng, tầm mắt lặp đi lặp lại nhiều lần trên người chỉ cảm thấy xem cả đời đều xem không đủ.
“Ta phải đi,nàng ở lại nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Nắm chặt tay nàng đặt ở bên môi nhẹ nhàng ma sát,hắn chưa bao giờ nói quan tâm với bất luận kẻ nào thế nhưng lại nói với nàng,đột nhiên người ngủ xoay người,tay hắn liền rút trở về.
Gia Luật Hằng cười khẽ, trong tay vẫn còn mùi hương,nhìn nàng thêm vài lần mới lưu luyến rời khỏi giường, ánh nến mỏng manh chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của hắn .
“A… Như Hoa… Ta tìm cho ngươi một gia đình thật tốt…” Trong lúc ngủ mơ nàng còn không quên “Chung thân đại sự” của hắn, miệng còn càu nhàu,còn liếm môi.
Gia Luật Hằng phải rời khỏi nơi này,hắn hít sâu một hơi đè nén cảm xúc ở trong lòng kế tiếp nhẹ nhàng hôn bên má nàng, khẽ cười: “Ta đi rồi, ngươi bảo trọng.”
Cửa mở ra,tất cả xung quanh vẫn yên tĩnh,chẳng qua là có người muốn quay lại nhưng không thể quay lại.
Tra Tiểu Tân gần đây siêu cấp đau buồn,Như Hoa đột nhiên biến mất ngay cả một phong thơ cũng không để lại làm nàng rất đau đớn a,nhưng thương tâm hơn chính là từ buổi tối đêm hôm đó Mộc Xuân Phong và nàng uống say sau đó cũng không đến tìm nàng lấy một lần,đáng ghét hơn là nàng đi tìm hắn cũng không thấy, nói là cái gì là có bệnh trong người, nàng hừ mấy tiếng! Là ôm mỹ nhân trong lòngmới đúng á! Một lúc mất đi hai người bạn tốt tinh thần nàng uể oải không phấn chấn nổi, cả ngày chỉ có một người coi chừng phòng trọ liên tục nói không có,không có Như Hoa ở đây, không có người mỗi ngày quét phân thối, khách hàng cũng không có nhiều như hồi xưa , ai, ai biểu hắn lại đẹp như vậy? !
” Như Hoa chết bầm! Ngươi chết ở nơi nào rồi !” Tâm phiền ý loạn nàng bắt đầu đọc quyển sách, một đôi con ngươi đen ở trên đường quét tới quét lui chỉ mong có thể một lần nữa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, nhưng mỏi mắt mong chờ cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần, nàng cuối cùng cũng biết một ngày không thấy như cách ba thu là có ý gì , nếu cứ tính như vậy nàng nghĩ mình đã trải qua mấy chục cái thu.
“Ông chủ Tra, ta có việc muốn nhờ.” Một đại thúc mập mạp đi đến cười tủm tỉm nói,Tra Tiểu Tân không yên lòng phất tay một cái, không kiên nhẫn nói: “Hôm nay không có mở cửa.”
Đại thúc mập mạp buồn bực : “Ta thật đã đến đây mấy ngày , mỗi ngày ngươi đều là nói như vậy.” Tính nhờ cậy thế mà, hắn từ nơi đây,tiền xe trả cũng tốn không ích nha!
“Nói không mở cửa chính là không làm, đi mau.” Thấy hắn còn đứng đó không đi Tra Tiểu Tân mới thấy ngọn lửa vô danh mọc lên trong người, nhíu chặt lông mày.
“Ngươi mở cửa làm ăn buôn bán, không mở cửa thì làm cái gì? !”Đại thúc mập mạp đấu khẩu với nàng chứ nhất quyết không đi.
Tra Tiểu Tân hoàn toàn nổi giận,dùng sức đẩy hắn ra ngoài sau đó đóng cửa lại: “Ta sẽ không mở cửa! Ngươi cút đi!” Tức giận! Rất tức giận ! ! ! Ỷ vào nàng là một “Nam nhân” thì muốn khi dễ nàng sao? !
Đại thúc mập mạp bị đẩy ra khỏi cửa cũng tức giận chửi lại vài tiếng,không nghe người bên trong mắng lại hắn đành rời đi.
“Buồn cười! Khi dễ ta! Khi dễ ta!” Tra Tiểu Thân đóng chặt cửa oan ức nói, nói xong nói xong cái miệng nhỏ nhắn chau lại muốn khóc. Nàng bắt đầu nhớ lại những ngày có Như Hoa ở bên, tuy rằng hắn lúc nào cũng lãi nhãi nhưng là ít nhất không cần mình quét phân thối, hơn nữa giống như tình huống hôm nay, người khác sẽ không thể quấy rầy nàng chỉ lo quấy rầy hắn, được rồi, nàng tà ác nhưng nàng chính là thích nhìn vẻ mặt hắn bị quấy rầy,sau đó nàng sẽ ở phía sau nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.
“Như Hoa, ngươi ở đâu, ta rất nhớ ngươi…” khi nói ra những lời này thanh âm có chút nghẹn ngào ,hai mắt dường như đẫm lệ, đúng lúc này dường như ông trời nghe được nàng cầu nguyện,cho nên cửa bị gõ kịch liệt, Tra Tiểu Tân hai lỗ tai đều dựng thẳng: “Ai đó? !”
“Ông chủ Tra, ngươi có một phong thơ!” Người kia ở ngoài cửa dắt cổ họng kêu.
Tra Tiểu Tân vèo một cái nhạy nhanh ra cửa nhìn một chút rồi xé mở phong thư,cả trái tim kích động không tự chủ được, hưng phấn ngay cả không tin nổi,chỉ thấy trên đó viết: Lễ hội hoa đăng, không gặp không về. Người viết là —— Mộc Xuân Phong.
“Là hắn?” Tuy rằng trong lòng có chút mất mát nhưng vẫn cao hứng một chút , ít nhất trong hai người bạn còn có một người để ý đến mình,như vậy cũng không cô độc lắm.
Người đưa tin bổ sung thêm: “Qua ba ngày nữa chính là lễ hoa đăng, đến lúc đó ta tới đón ngươi, Thập Tam vương gia sẽ ở trên thuyền chờ ngươi.”
“Được!” Tra Tiểu Tân mới nở một nụ cười thật to, hì hì, có đồ ăn ngon có trò chơi nàng sẽ quên phiền não,nàng cười giống như đứa bé.
Mỗi năm một lần lễ hoa đăng được bắt đầu!
Cả con phố treo đầy các đèn lồng màu đỏ,còn có màu da cam màu xanh,sáng lạng chói mắt.
Ảnh ngược trên mặt băng thật rực rỡ, xa xa nhìn lại giống như một bức tranh từ từ vẽ ra.
Đám người chật chội, cười nháo ,nàng đầu tiên cảm nhận được đêm cô tịch thật náo nhiệt nha.
“Tiểu Tân,ngươi nói biện pháp kia thật sự hữu dụng sao?” Mộc Xuân Phong hôm nay mặc duy nhất một bộ trừơng sam màu xanh, đầu buộc ngọc cộng thêm vẻ mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng,tay lại lại cầm một cái quạt xếp nhìn qua rất là anh tuấn tiêu sái.
Tra Tiểu Tân trả lời lần thứ N với hắn: “Hữu dụng! ! !” Hôm nay khi nhìn thấy hắn ngoài ý muốn cảm thấy hắn và bình thường không giống nhau nhưng hắn lại chủ động hỏi nàng có thể thông qua lễ hội hoa đăng để theo đuổi Ninh Thanh không, Tra Tiểu Tân vui mừng đồng thời “thông suốt” nhưng cũng thật phiền bởi vì hắn không ngừng đặt ra câu hỏi.
Trên mặt sông kết thật dày băng có đầy hoa đăng, người nghèo không thể làm gì khác hơn là ngắm nhìn,mà ngừơi có tiền thì phái người phá khối băng sau đó ngồi thuyền thưởng thức.Hai người Tra Tiểu Tân và Mộc Xuân Phong cùng lên con thuyền xinh đẹp sau lại đến bên bờ trượt ngắm nhìn , trong đám người thấy được một cỗ kiệu đang từ từ hướng về bọn họ mà đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.