“Ngươi cái cái gì ngươi!Cái này làm sao bây giờ? !” Mộc Xuân Phong cố ý buồn rầu hỏi trong mắt lại tràn đầy nụ cười trêu chọc, hắn không biết nàng lơ đãng vuốt ve lại làm hắn nổi lên phản ứng lớn như vậy!
Tra Tiểu Tân giống như ném củ khoai lang nóng ra,lật người nằm bên cạnh hắn,thấp giọng oán giận nói: “Ta không biết ngươi nằm bên cạnh ta! Ta lại không biết ta đụng đến nơi đó của ngươi… Ta mặc kệ ! Một mình ngươi giải quyết!”
“A? Xem ra ta chỉ có thể tự mình giải quyết……” Hắn nhếch lông mày cười khẽ,trêu trọc nàng rất vui nha!Cho nên không vì nguyên nhân gì mà ngừng lại.
Thấy hắn như thế Tra Tiểu Tân đành phải khép chặt miệng lại,chỉ là vừa sờ qua nơi đó tay nàng còn cảm giác ấm áp,nghĩ tới đây hai má nàng đỏ hồng lên, đúng lúc này nghe được tiếng mở y phục,sau đó bên người truyền đến tiếng thở dốc,âm thanh lúc cao lúc thấp,hỗn loạn,thừa dịp ánh trăng mịt mờ Tra Tiểu Tân thấy hắn dùng tay khuấy động nơi đó động tác cực nhanh,nàng xấu hổ lập tức quay đầu đi.
Người này lại dám ở trước mặt nàng…….tự an ủi.
“A.. a.” Hắn thốt ra một tiếng rên rỉ,bộ dáng thật thoải mái, hô hấp cũng bình phục.
Tra Tiểu Tân vẻ mặt hắc tuyến, trong lòng không ngừng nguyền rủa hắn!
Mộc Xuân Phong sau khi tự mình an ủi xong quay đầu nhìn lại, thấy nàng nghiêng người không thèm nhìn mình,trong lòng sinh ra một ý trêu đùa, cố ý tiến đến gần bên tai nàng cười khẽ: “Đừng ở trước mặt bổn công tử giả bộ,chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-duyet-quan-tam/1403860/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.