Chương trước
Chương sau
Hắn yên lặng đến nỗi có thể hòa hợp không khí yên tĩnh xung quanh, giống như đến gần một chút liền biến mất trong đêm đen vĩnh viễn cũng không hiện ra.
Diêu Định lúc ban đầu khẩn trương giờ biến thành lo lắng không đành lòng,hắn cả gan mở miệng nói: “Vương gia,hay là để thuộc hạ đi giết Gia Luật Hằng!”
Lâu Lan làm như không nghe thấy,ánh mắt tự do bay lượn giống như mất hồn phách.
“Vương gia! Thuộc hạ đi giết Gia Luật Hằng sau đó đem An Ninh cô nương về Lâu phủ! ! !” Hắn không nhẫn tâm nhìn thân ảnh vương gia một mình đứng ở phía trước cửa sổ, nói xong liền muốn đứng dậy! Cuối cùng một giọng nói khàn khàn cắt đứt lời hắn.
“Không cần.”
“Vương gia!” Diêu Định tâm tình phức tạp nhìn hắn, muốn nói cái gì nhưng không thể nói ra miệng.
Từng mảnh áo hồng lướt qua mặt Lâu Lan,nếu hiện tại có người dám đi đến đụng vào mặt hắn một chút sẽ phát hiện mặt hắn căn bản không có một tia độ ấm, lạnh như băng sương,tâm sự trong lòng hóa thành mũi nhọn chôn sâu dưới đáy lòng, mỗi thời mỗi khắc đều đau.Giống như trải qua quá nhiều thương đau trong cuộc đời, hắn thản nhiên mở miệng: “Lui ra đi.” Ngắn gọn chỉ có ba chữ lại giống tảng đá lớn đặt sâu trong lòng người.
Diêu định há miệng thở dốc trong lòng có nhiều bất bình nhưng không dám mở miệng chỉ có thể giấu lại yên lặng rời khỏi.
Gió đêm lại thổi vào,trong không khí có thoang thoảng mùi rượu mát lạnh, giống như khói sương chui vào trong mũi,khi vào đến phổi lại hóa thành ngọn liệt hỏa nóng hừng hực,loại cảm giác khắc sâu trong tim như thế này làm cho người ta sống không bằng chết.
Lâu lan cứ một bình rồi lại một bình,không ngừng nghỉ chút nào,khuôn mặt tái nhợt mặt do rượu làm tê liệt,đầu có chút choàng váng,hai đầu lông mày chau lại đau đớn giống như bóng râm muốn xua đi mà không được,mà theo thời gian dần dần ngấm vào cho đến khi khắc sâu vào da thịt trở thành vết tích mãi mãi.
“Trừ khi ngươi đuổi ta đi, bằng không ta chết cũng không rời khỏi.” Nàng quỳ trên mặt đất gằn từng tiếng, ánh mắt kiên định.
“Không đau.” Nàng xoay mặt xấu hổ giọng nói nhỏ, bị hắn ôm chặt thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
“Lâu Lan, ta cùng hắn cái gì đều không có…” Nàng hoảng loạn chạy đến phía sau ôm lấy hắn không chịu nới ra.
“Ta, ta thích ngươi hôn ta.” Ánh mắt nàng né tránh không dám nhìn hắn,cắn môi nói ra.
“Lâu Lan, ngươi tin tưởng ta, tin tưởng ta được không? !” Nàng bị đánh đến giọng đau đớn, ánh mắt từ hy vọng dần dần biến thành thất vọng.
“Hiểu được để ta mỉm cười, không có người nào có thể so sánh với chàng… Có thể làm ta rơi lệ,làm cảm động nhất định là sâu nhất…” Nàng cười hát xong bài hát này,mặt rơi đầy lệ.
… … … … …
“Oành” một tiếng nổ vang lên,chén rượu bị hắn quăng xúông mặt đất,Lâu Lan thở hổn hển nhìn chằm chằm khỏang không tơ máu trong mắt phượng nổi lên cảm xúc mãnh liệt.
“Hay là chúng ta cùng nhau ngủ?” Nàng ngồi ở trên giường vẻ mặt khẩn trương nói, nói xong lại vội vàng bổ sung: “Ta nói ngủ chính là ngủ không phải là động phòng !” Một đôi mắt to trong suốt tràn ngập ngượng ngùng,vừa đáng yêu vừa linh động.
Lòng đột nhiên có một thanh kiếm bén nhọn đâm xuyên tim,hô hấp trở nên khó khăn,hắn nhắm chặt hai tròng mắt hẹp dài đè nén tình cảm không thể nói rõ trong lòng,lại liên tục lại quăng ngã thêm nhiều bầu rượu, tiếng vang lanh lảnh giống như tiếng tan vỡ tình cảm của hắn.
“Ta tự mình tắm, không cần ngươi tắm” Nàng vừa thẹn lại sợ che ngực né tránh.
“Ta đi châm trà cho ngươi uống.” Nàng nói xong liền chạy trốn giống như nữ tử mới yêu lần đầu còn né không cho hắn hôn.
Càng ngày càng nhiều bức họa hiện lên trong đầu,Lâu Lan dùng sức đẩy ngã cái bàn hét điên cuồng: “A!”Y phục màu đỏ bị xốc lên hỗn độn,hiện ra thân ảnh cô độc của hắn. Hắn điên rồi đem tất cả đồ vật trong phòng đập nát, phát tiết chỗ sâu trong lòng nhất đó là khó có thể mở miệng nói một chữ yêu.
Rõ ràng rất yêu nàng, lại sợ yêu quá mức cuồng liệt tổn thương tới nàng
Rõ ràng rất muốn nàng, lại sợ nàng nhìn thấy mình lập tức muốn chạy trốn.
Rõ ràng rất hận nàng, vẫn là theo dõi nàng cùng nam khác tử cùng một chỗ mà không quấy rầy.
Tiếng vang dữ dội kinh động cả Vương phủ mọi người đều không dám vào,hắn đứng trong một đống hỗn độn không ngừng thở dốc, sợi tóc hỗn độn,đôi môi đỏ tươi ngày xưa lúc này cũng mất đi huyết sắc,trong suốt làm người khác kinh sợ,thân ảnh xinh đẹp chậm rãi ngồi xuống mặt đất, mắt phượng hẹp dài cuối cùng mệt mỏi nhắm lại, miệng không ngừng lập lại câu nói trong lòng : “Trở lại bên cạnh ta được không…”
Mộc vương phủ.
Mộc Xuân Phong sau khi đưa Ninh Thanh về phủ lòng như lửa đốt chạy về con hẻm nhỏ,chỉ là nơi đó ngoại trừ vết máu kia còn nửa điểm bóng dáng nàng thì không thấy? Hắn tìm lần hơn phân nửa thành cũng không có tin tức của nàng,trong lòng u ám trở về phủ.
“A,Vương gia đã trở về.” Gia đinh vội vã chảy ra mở cửa.
Mộc Xuân Phong khuôn mặt tuấn tú, gằn từng tiếng: “Đánh thức tất cả gia đinh trong phủ,kêu bọn họ đi ra thành tìm Tra Tiểu Tân! ” Đợi khi tìm được nàng, hắn phải giáo huấn bọn người đánh nàng mới được! Tuyệt đối không để cho bọn họ sống vui vẻ!
“A? !” Đã trễ thế này còn ra ngoài tìm nàng sao?
Mộc Xuân Phong thấy hắn đứng bất động ánh mắt trở nên sắc bén, hét to hơn: “Còn không mau đi!”
“Dạ dã, thuộc hạ đi ngay!” Gia đinh kia bị hắn nhất rống sợ tới mức mất hồn mất vía,lập tức chạy đi.
Mộc Xuân Phong phiền lòng đi vào trong phòng lại đi trở ra,đành đứng ở bên trong phủ nhìn ra ngoài cửa,bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải tìm được nàng,nghĩ tới đây,quạt xếp trong tay chậm rãi khép lại.Nếu nàng xảy ra chuyện gì,hắn mãi mại sẽ không tha thứ bản thân!
Sáng sớm, ngoài cửa sổ líu ríu tiếng chim chóc đánh thức Tra Tiểu Tân đang hôn mê,vừa mở mắt ra đã bị mắt ánh mặt trời chói đến nổi phải nhanh tay che mắt lại, đầu óc mơ màng, toàn thân đau nhức,như là, như là mới vận động mạnh quá mức vậy. Đương nhiên,đây là do Tra Tiểu Tân thuận miệng nói đùa, ngay sau đó chợt thét ra tiếng chói tai .
“A! ! !” ~~~( >___
Vừa xốc lên chăn liền phát hiện bản thân thay đổi một bộ y phục khác nàng nhớ ngày hôm qua nàng mặc y phục màu đen, nàng lo lắng không ngừng nhớ lại, đầu tiên là giả hắc y nhân dọa Ninh Thanh sau đó Mộc Xuân Phong xuất hiện ….sau đó nàng bị hạ nhân Ninh Thanh đánh, cuối cùng… Cuối cùng gặp Lâu Lan, nghĩ đến tim giống bị kim đâm đau nhói,lòng quặn đau nàng không muốn nghĩ nửa.
Mới đi tiểu tiện bỗng nghe được tiếng thét chói tai,Gia Luật Hằng còn tưởng rằng nàng xảy ra chuyện gì vì thế vội vàng chạy vào phòng, mới vừa đi vào liền bị một cái gối ném vào mặt.
“Như hoa! Tối hôm qua có phải ngươi giúp ta thay đổi quần áo không? !” Tra Tiểu Tân đầu tóc rối tung, hung dữ nói, mẹ ơi!Nếu hắn đổi chẳng phải là biết mình là nữ nhân? ! Quan trọng là hoàn hoa khuê nữ như nàng bị người ta xem hết? ! Nếu thật như vậy nàng sẽ khoét mắt hắn băm ra cho lợn ăn!
Gia Luật Hằng thấy nàng thẹn quá thành giận bộ dáng tự nhiên biết hắn biết nàng đang lo lắng việc gì,trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia tà ác,sau đó nhặt chiếc gối rơi dưới đất lên phủi sạch bụi,không để ý nói: “Làm sao có thể là ta?Nếu ngươi là nữ nhân thì ta sẽ tình nguyện giúp nhưng một người nam nhân như ngươi có gì đẹp mắt?Nhìn ngươi không bằng ta tự nhìn mình còn hơn nha………”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.