“Ta chính là… Người ngươi muốn tìm nha…” Nàng khóc đến miệng không ra âm thanh gìtay nắm lấy tuyết cho đến khi hòa tan,toàn thân run rẩy.
Lâu Lan, có người kêu tên của ngươi đến khàn cả giọng.
Lâu Lan, có người chạy theo bóng dáng ngươi đến té ngã không dậy nổi.
Lâu Lan,có người ở đây khóc nức nở đến hai mắt sưng đỏ.
Ngươi có biết hay không? Ngươi hoàn toàn không biết.
Mới vừa lên xe ngựa một trận gió lạnh thổi tới kèm theo âm thanh giống như tiếng khóc,hắn cúi đầu nhiều cảm xúc hỗn loạn đan xen lẫn nhau.Lâu Lan nhấc màn xe lên tay chợt dừng lại gương mặt biến đổi lông mày đọng lại: “Có người đang khóc …” Không biết có phải do gió quá lớn hay là tuyết thật ngông cuồng,hắn cảm thấy xung quanh dường như có tiếng khóc lòng cảm thấy đau nhói.
Diêu Định không ngừng chà xát hai bàn tay đông cứng còn hà hơi lên,than thở nói: “Đêm hôm khuya khoắc làm sao có ngườikhóc?Có thể là gió quá lớn, vương gia, chúng ta mau trở về thôi!Ngươi ngàn vạn đừng để cảm lạnh .”
“…” Lâu Lan đứng lại bất động, mắt phượng vẫn nhìn về nơi sâu thẳm không rõ hiện lên một tia ánh sáng nhạt.Là hắn,quá nhớ nàng sao? Cho nên mới xuất hiện ảo giác?
Diêu định thấy hắn bất động lại liên tục khuyên nhủ: “Vương gia, đêm đã khuya hơn hai ngày nữa ngươi sẽ thành thân cần chú ý thân thể nha.” A!Nữ tử An Ninh thật sự hại vương gia thê thảm nha !Người không chỉ có gầy mà mỉm cười cũng không có.
Lâu Lan nhìn thêm một lần vào màn đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-duyet-quan-tam/1403849/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.