Tra Tiểu Tân nói tới đây, lão tổ tông phun ra vật bẩn, ngay sau đó nôn không ngừng, mọi người đều bịt lỗ mũi, ông cụ cũng thở phào nhẹ nhõm lập tức phân phó nói:“Còn không mau lấy nước cho lão tổ tông, lấy một chén nước cùng một ít điểm tâm.” 
“Khụ khụ, tiểu cô nương, cám ơn ngươi……” Lão tổ tông cuối cùng cũng phun hạt vải ra, vừa thở gấp vừa nói cám ơn, mặt mày hiền lành. 
Tra Tiểu Tân dùng tay đỡ lấy Lão tổ tông khẽ cười: “Lão tổ tông nhất định làm rất nhiều việc thiện, người hiền nhất định sẽ được trời ban phúc.” 
Mộc Xuân Phong sải bước đến thấy lão tổ tông không có việc gì mới yên tâm, lão tổ tông nhìn Mộc Xuân Phong mỉm cười: “Tiểu cô nương này rất tốt! Sau này đối xử tốt với nàng biết không?!” 
Mộc Xuân Phong nhếch mày, cười vui vẻ: “Chuyện đó đương nhiên rồi!” Tay đồng thời thân mật quàng bả vai Tra Tiểu Tân, mềm nhẹ lại như núi đặt trên vai nàng hình thành áp lực vô hình. 
Thấy ông cháu họ đang nói chuyện Tra Tiểu Tân viện cớ rời đi, có người tiêu sái đang đi dạo chung quanh hành lang dài, vào mùa đông, Mộc vương phủ trắng xóa một mảnh, thông xanh cao ngất, hồ nước trong suốt, không gian tĩnh mịch. 
“Bẩm Vương gia, kiệu đặt ở bên ngoài.” 
Một âm thanh đối diện vang lên, càng ngày càng gần, Tra Tiểu Tân sợ run nhìn phía trước theo phản xạ, chỉ thấy nam tử áo hồng kia đang đi tới, phía sau tuyết trắng tuôn rơi, hắn đứng một mình thái độ kêu ngạo, nhất là đôi mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-duyet-quan-tam/1403821/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.