Chương trước
Chương sau
Giết Kunta, thẩm vấn đi thẩm vấn lại Harula, những sủng vật còn lại Per dùng một câu “chán ghét” làm lý do đuổi hết ra khỏi hoàng cung.
Sau khi những tiểu thụ xinh đẹp, muôn hình muôn vẻ đi rồi, toàn bộ hoàng cung nhất thời giảm đi một chút náo nhiệt.
Trong cung mọi người ai cũng biết điện hạ của bọn họ gần đây tâm tình không tốt, càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm, bản lĩnh quan sát sắc mặt và lời nói được rèn đúc không ít.
Làm nhiều lên, nói ít đi, hành nghiệp ở nơi lương cao, độ nguy hiểm cũng cao này, nguyên tắc cơ bản nhất là sống yên phận.
Quản sự đi theo bên Per bày tỏ rằng những năm này nhân viên công vụ không dễ làm, nhất là nhân viên công vụ dưới chế độ chủ nô.
Cũng phải nói rằng, kỳ thực thì đa số thời gian điện hạ bọn họ khá là bình thường. Cũng chỉ là thích xem người ‘thẩm du’ ở trước mặt hắn, lúc cao trào, thỉnh thoảng cao hứng nhiều lắm cầm roi da quất hai ba cái. Ai mà không có đam mê, bất quá điện hạ của bọn hắn khác người thường chút thôi mà. Nhưng trên cơ bản, điện hạ bọn họ rất biết giữ chừng mực, không hành người ta đến chết. Thông thường khiến cho chúng sống dở chết dở rồi lại cứu chữa, đấy cũng là một điểm đặc sắc của hắn. Cũng bởi nếu mà nhỡ tay giết chết, thật tình khó tìm được một mỹ nhân đẹp được như người cũ. Cho nên điện hạ của bọn họ vẫn rất quan tâm đến thuộc hạ vậy.
Giống như thiếu niên của tộc Sirens lần trước, người ta là nhân ngư đó, nhân ngư dễ kiếm vậy sao?
Muốn người khác cam tâm tình nguyện bỏ đuôi đi, vì ngươi mà bước trên lục địa hoàn toàn chưa quen thuộc, đây là một công việc cần chỉ số mị lực rất cao. Bản thân Vua tất nhiên là không đích thân nhúng tay vào, đều là những tên làm công bọn hắn đi làm. Có điều từ sau khi thiếu niên kia chết đi, Per điện hạ cũng không phân phó tìm một thiếu niên của tộc Sirens bổ khuyết ghế trống sủng vật nữa. Điều này cũng làm cho quản sự thở phào nhẹ nhõm. Có những nữ bộc lén lút bàn luận cùng nhau, nói điện hạ thật ra cũng rất hiểu cảm tình, cũng bi thương u buồn bla bla bla….
Quản sự cười phì một tiếng, nhắc nhở nữ bộc một chút là không nên nghị luận làm càn quá đáng, sau đó không để ý tới loại suy đoán bao hàm ao ước này nữa.
Theo như gã thấy, suy đoán Vua thích bất kỳ người nào, căn bản chỉ là lời nói vô căn cứ.
Có thể làm cho Vua mỉm cười tự đáy lòng, thật tâm yêu thích ai đó thì thường phải có đầy đủ hai điều kiện.
Thứ nhất, kẻ thù.
Thứ hai, đã chết.
Thế nhưng hiện tại. Quản sự không dám xác định.
Gần đây điện hạ không vui. Có người nói nguyên nhân là sủng vật điện hạ yêu thích phản bội hắn.
Nhưng mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là việc này gián tiếp dẫn đến việc Osi Nash đại nhân gần đây bị điện hạ trong tối ngoài sáng dày vò không biết bao nhiêu lần.
Giống hiện tại vậy…
Trong đại điện hội nghị, một đám người quỳ trên mặt đất, cái đầu cúi gập xuống đến hết mức có thể, nỗ lực làm lu mờ đi sự hiện hữu của mình.
Per ngồi ở đầu kia đại điện, ngón trỏ miết qua lề trang giấy, đôi tròng mắt màu đỏ nhìn xuống dưới, bộ dạng nhìn như lơ đãng thảnh thơi như vậy, lại khiến người ta kinh sợ.
“Không nói đến nhân khẩu ngoại lai tại đế đô, mà ngay cả nhân khẩu tại địa phương cũng chỉ là chữ số đại khái, không có hộ tịch đăng ký minh xác. Nói cách khác, giả dụ hôm nay ta đụng tới một người, nếu như người quen hắn đều chết sạch, thì không ai có thể chứng minh sự hiện hữu của hắn.”
Một phần báo cáo mỏng manh bị Per nhẹ nhàng thả lại trên bàn, hai tay chống cằm nâng lên dưới môi, Per dùng đôi mắt nhìn quét mọi người. Cái thoáng nhìn nhàn nhạt so với bất kỳ tiếng vỗ bàn gầm rống nào cũng khiến cho mọi người cảm thấy áp lực đè nặng như núi.
“Osi Nash.” Per nhẹ nhàng gọi.
Quả nhiên! Mọi người mặc niệm ba giây ở trong lòng thay Osi Nash, sau đó với tinh thần chuẩn bị lo liệu đám tang cho đồng nghiệp, im lặng không lên tiếng.
Osi Nash vành mắt lõm xuống, con ngươi trước kia tuấn dật, thần thái sảng khoái tinh anh có vẻ mệt mỏi, dưới đôi mắt là quầng thâm rất ảnh hưởng thẩm mỹ. Âm thanh trầm thấp có chút mệt mỏi đáp lời:
“Có thần.”
“Ngươi nói phải nên làm như thế nào?”
Thay vì những lão hồ ly có thể sẽ lấp liếm đánh trống lảng cho qua với Per kiểu như “Hạ thần ngu muội, thần có tội”, sau đó tự kiểm điểm bản thân một phen và thoái thác lại đẩy kẻ chết thay lên. Nhưng Osi Nash lại là người một mực nghiêm túc. Per hỏi vấn đề gì, nếu như y biết, y sẽ nói biết.
Dù cho hiện tại y đã biết, hành vi của Per mấy ngày liên tiếp hoàn toàn có thể gọi là “giận cá chém thớt”. Nhưng y vẫn không có hiển lộ ra bất kỳ sự bất mãn nào, hoặc có thể nói rằng, mầm móng của bất mãn còn chưa kịp nẩy mầm đã bị lòng trung thành của hắn đối với Per ( chúng hủ nữ gọi là lòng si mê) dìm chết đuối trong cõi lòng son dạ sắt của y.
“Hạ thần cho rằng, phải tiến hành một lần thống kê đại quy mô, ghi chép lại thật tỉ mỉ dữ liệu về tất cả nhân khẩu tại đế đô đăng ký vào hồ sơ. Về phần nhân khẩu ngoại quốc thường trú, cần đặt riêng một hồ sơ chuyên môn quản lý. Sau khi xác nhận tất cả tư liệu, thống nhất phân phát một tín vật có thể đại biểu quốc gia.”
Per gật đầu, tán thưởng, sau đó không chút bất ngờ mà tiếp tục: “Vậy giao cho ngươi.”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều tăm tắp lướt qua, quăng ánh mắt đồng tình về phía Osi Nash. Osi Nash ngẩn ra một chút, cúi đầu xuống thấp hơn nữa, tránh né ánh mắt mọi người, dùng ngữ điệu bình thản trước sau như một nói: “Hạ thần lĩnh mệnh.”
“Tốt.” Per có vẻ hài lòng liếc qua người đang quỳ trên mặt đất một cái, sau đó mới không cam lòng nói ra điều làm cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm này. Lời tuy ngắn gọn, nhưng ý nghĩa mới là quan trọng. Sau khi Per xoay người đi, mọi người run rẩy đứng lên, đầu tiên là vỗ vỗ cái đầu gối quỳ đến nhức mỏi, rồi rất ăn ý mà đi ngang qua Osi Nash, vỗ vỗ cái vai đang gánh lượng công việc mười người của y.
Mọi người muốn nói lại thôi, dùng đôi mắt có chút thương hại để an ủi đồng nghiệp, mong trái tim yếu ớt bị mệnh lệnh cố tình gây sự của quân chủ vô tình kia chà đạp sớm bình phục. Nhớ ngày xưa, có ai mà không là tên thủ hạ trẻ thơ non nớt bị cấp trên hành hạ. Làm quan đều là từ tên tiểu tốt mà lên cả. Nếu như ở thời hiện đại thì còn có chuyện nhảy việc, chứ còn ở xã hội nô lệ quả thực là hoang tưởng hão huyền, cho dù không bị đuổi giết cũng cũng phải chuẩn bị tư tưởng bị Boss mới chán ghét vứt bỏ.
Huống hồ tình hình của Osi Nash bây giờ cũng giống như dám bạt tai tình nhân của Boss một cái trước mặt Boss vậy. Không nói đến việc Boss yêu hay không yêu con yêu tinh kia, hắn không gây khó dễ cho ngươi mới là không bình thường.
Huống hồ là thế giới của vương quyền chí tôn, thần quyền tối cao này.
Osi Nash chỉ có thể coi là quá không may, cộng thêm lòng trung thành quá mức, luôn nghĩ bên quân chủ tuyệt đối không thể để lại người nguy hiểm như vậy, liền nghĩa khí xông lên không chùn bước mà bắt người. Kết quả là bị oán hận, mà tên trung khuyển này ngược lại còn rất áy náy. Lúc Kunta khai ra tại hiện trường, y là người đầu tiên có mặt.
Trước kia, sự hiểu biết của Osi Nash đối với Per•Mortis chỉ dừng lại ở ấn tượng về một quân chủ quyết đoán lạnh lùng nghiêm nghị, nói một không hai. Y cũng nghe nói qua một ít sở thích của Vua, ví dụ như hành hạ người khác, ví dụ như nuôi nhốt người ta làm sủng vật, ví dụ như các loại &*%$#, có điều, thử hỏi người quân chủ nào không có ham mê, nói chung người nào cũng phải có chút hi vọng khác lạ mới có động lực phấn đấu.
Osi Nash không để ý tới điều đó.
Có điều lời Kunta nói thật sự đã khiến y phát hiện chuyện không ngờ. Suy đoán theo lời nói của Kunta, quân chủ của y sợ rằng không phải ngay từ đầu đã có… cá tính như vậy.
Osi Nash không hiểu định lý mỗi tên biến thái nhất định có một quá khứ bi thảm.
Có điều hắn hiểu rõ, cừu hận có thể bóp méo nhân cách và bản tính của một người.
Nếu như tất cả những căn nguyên và động lực mà Per • Mortis làm ra đều là mặt trái, như vậy ngay từ đầu, con đường mà quân chủ của y đã lựa chọn chỉ có kết quả là không đường về.
Tuy rằng là thế lực hắc ám, bọn họ có thể không quan tâm đến mạng người và thủ đoạn, nhưng không có nghĩa là bọn họ theo đuổi địa ngục của thống khổ. Thứ mà bọn họ mưu cầu về bản chất vẫn là tương đồng với phe đối địch, chẳng qua là phương thức khác biệt mà thôi.
Per • Mortis nếu như chỉ muốn khiến người khác đau khổ để bổ khuyết chỗ trống trên tâm lý được sinh ra từ hận thù, vậy thì đối với những thần dân đi theo hắn, vì hắn bỏ mạng, khao khát mong muốn hắn có thể sáng tạo một quốc gia tự do đẹp đẽ, không thể nghi ngờ gì nữa, đây quả thực là một tin dữ. Một quân chủ không ham không muốn ngang với mười quân chủ ngu ngốc, một quân chủ không ham không muốn lại hùng mạnh có thể hủy diệt một quốc gia.
Osi Nash không nghi ngờ đầu óc và năng lực của Per, cho nên y bắt đầu lo lắng cho số phận của tổ quốc mình.
Theo như lời của Kunta, sự xuất hiện của thiếu niên gọi là Harula này tựa hồ khiến cho trên mặt điện hạ của bọn họ có chút độ ấm của con người.
Nhưng khi Per • Mortis cười mà nắm lấy cằm đối phương nói ‘Ngươi chẳng là cái thá gì hết’, trong lòng Osi Nash giật thót mà nghẹn lại.
Bất kể lời Kunta trước kia là thật hay giả, hoặc thực hoặc hư, Osi Nash có thể khẳng định, từ nay về sau, cái gọi là độ ấm của nhân tính rất khó xuất hiện lại ở trên mặt vốn cứng ngắc và lãnh đạm này.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Osi Nash hổ thẹn không nguôi. Harula bị giam ở trong địa lao, không người hỏi thăm cũng là ý tứ của y. Xem như là sự cứu vãn cuối cùng.
Per không biết trong đầu Osi Nash tự tưởng tượng một đống loạn xạ như thế. Hắn chỉ kỳ quái rằng tên trung khuyển sao lại nhẫn nhịn, chịu oán chịu khổ, mặc người khác nặn tròn bóp méo đến thế nào có thể bình tĩnh như vậy. Có điều, tính tình quá tốt cũng không phải chuyện hay.
Per nhìn khuôn mặt trung khuyển kia, trong lòng phiền muộn. Ngươi nổi cáu xem nào, phát tác đi chứ! Ngươi không nổi cáu, ta đánh ngươi thế nào bây giờ!
Suốt dọc đường tự hỏi Osi Nash trong nguyên tác có tính tình tốt như vậy sao, trong lúc vô tình, Per đi tới cửa phòng học điều giáo sủng vật đã bỏ không từ lâu. Đợi đến lúc hoàn hồn, khuôn mặt tươi cười rất gợi đòn của Glady đã tiến đến trước mặt rồi.
Thói quen thực sự không tốt, đã quen sau mỗi ngày nghị sự đến phòng sủng vật, tham dự và thưởng thức điều giáo sủng vật đến tận lúc mặt trời lặn như vậy, bỗng nhiên được giải phóng, Per chẳng biết phải làm cái gì. Ngày đầu tiên, cũng là trong lúc vô ý đi đến nơi đây, dáng dấp ngây người của hắn nhìn phòng trống yên lặng không nói gì vừa hay bị Glady bắt gặp, nữ nhân này liền suốt ngày ngồi trông coi chờ ở cửa phòng sủng vật. Về phần cô ta muốn làm gì, chẳng phải tất cả những người có thuộc tính thánh mẫu đều thích làm hay sao? Giáo dục tư tưởng đó thôi!
Chuyện khiến Per càng mất mặt hơn là mặc dù biết rõ như vậy, lần nào hắn cũng bị Glady bắt được. Không có biện pháp nào khác, Osi Nash quá nhịn mắng chịu đánh, dày vò nửa ngày không có hiệu quả, Per nóng nảy phiền muộn chết đi được, đầu óc vừa thất thần, thân thể liền theo bản năng hành động.
Ngày hôm nay lại bị nữ nhân này bắt được rồi.
Thật đúng là âm hồn bất tán. Per cảm thán.
“Mỗi ngày đều đến xem phòng trống, không bằng đến thăm người thật.”
Điểm tốt của việc mỗi ngày gặp mặt là Per bất tri bất giác thân quen với Glady. Trong cung ngoại trừ mấy người thấy Per lập tức run lẩy bẩy, còn lại hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Per, chớ nói chi là nói dăm ba câu, tán chuyện trên trời, bàn chuyện dưới đất. Hơn nữa Per bắt buộc phải duy trì hình tượng, cũng lo lắng vừa mở miệng không cẩn thận liền hỏng việc.
Về phần Glady, ngươi có thể để cho một người mỗi một lần thấy ngươi liền dùng ánh mắt thương hại nhìn ngươi lại sợ hãi ngươi sao?
Dù sao đã không sợ mình, Per áp dụng phương châm ‘ tài nguyên nắm giữ thật chắc, lợi dụng đúng mực’, không có việc gì thì lại cùng Glady lảm nhảm chuyện phiếm.
Chẳng phải có câu nói rằng ‘chuyện phiếm chính là bước đầu tiên của quan hệ gặp gỡ hay sao’? Từ khi Per tiến lên một bước này, liền sau đó mới phát hiện ra không thể vãn hồi nổi.
Theo từng ngày phát triển, Glady đã dần dần nhận ra mặt dịu dàng (?) mà Đại Ma Vương trong truyền thuyết không muốn người khác biết (?),từ từ, cô ta cũng thỉnh thoảng nói những điều có ý nghĩa (?) trong giới hạn mà cô ta cho rằng sẽ không giẫm lên địa lôi của Per.
“Ngươi quá rảnh rỗi rồi, ta không phát tiền lương cho người rảnh rỗi. ” Per duy trì hình tượng ma vương lạnh lùng mà cường điệu.
Đáng tiếc, trước một giống cái đã nhận định ngươi, bất kỳ lời nói lạnh nhạt, cố tình gây sự nào cũng đều bị lý giải thành ngạo kiều.
“Y sẽ rất thương tâm. ” Glady không để lời Per nói ở trong lòng. Dù sao có cô ta cũng có phụ cấp gián điệp, có bị cắt lương cũng coi như mất khoản thu nhập thêm mà thôi.
Glady chỉ một câu đã đánh trúng hồng tâm. Per không sợ gì khác, chỉ thật sự sợ Harula thương tâm. Ngươi nói xem, y mà thương tâm, giá trị hạnh phúc chả phải là ‘rắc, rắc’ rụng đầy đất hay sao. Vì vậy, Per do dự. Glady thấy Per do dự, mỉm cười, tiếp tục khuyên:
“Ma vương trong truyền thuyết là người so đo từng tý, tâm linh yếu ớt sao? Hơn nữa trên đời này không có chuyện gì không thể tha thứ.”
Rồi, phép khích tướng tới rồi! Per bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Glady, tùy tiện tìm cầu thang sạch sẽ nhất bên cạnh hành lang gấp khúc mà ngồi xuống, ngước lên một góc bầu trời của mái nhà cong, làm bộ làm tịch mà nói:
“Không phải là tố chất tâm lí của ta tốt, mà là ta căn bản không quan tâm, một tên phản đồ mà thôi.”
Phen này ở trong tai Glady đó là một ý vị khác, vừa chua xót lại chát.
“Ngài thực sự chỉ coi hắn như sủng vật sao?”
Glady tính đánh thức tế bào ái tình còn đang ngủ đông của Per.
“Sủng vật có gì không tốt?” Per hỏi vặn lại.
“Sủng vật vĩnh viễn là sủng vật, người có lúc thì không chỉ là người. . .”
Per bị Osi Nash quấy đến mức phiền não trong lòng, trong lúc lơ đãng, lời nói mang theo một sự oán giận. Hắn hiện tại chỉ cảm thấy thân phận sủng vật của Harula thật tốt, dễ đối phó, trái lại, ở một khía cạnh nào đó, với thân phận là người tự do như Osi Nash, thực sự là phiền phức, đủ loại khó chịu. Per nghĩ nghĩ một chút về Harula, lại cảm thấy không đúng, tên nào cũng là loại hay gây chuyện. Hắn phải nghĩ biện pháp, mau chóng công hạ Harula mới được.
“Ngài cho rằng Harula phản bội Ngài? ” Glady lẳng lặng nghe câu nói kia của Per, đột nhiên nghiêm túc hỏi một câu.
Per nghe xong thiếu chút nữa nhịn không được liền bật cười thành tiếng. Đại tỷ à, ngươi – một gián điệp đừng ném bom một câu có tinh thần trọng nghĩa như thế được không?
Gián điệp là gián điệp, không phải là hạng chuyên làm chuyện thất đức gạt người, mị người, đâm lén sau lưng hay sao?
“Những năm này, có cừu đội lốt sói, có sói đội lốt cừu, không đến cuối cùng, không ai biết người bên cạnh mình bộ mặt thật là gì.”
Per nhìn đôi mắt của Glady, hơi trào phúng mà ám chỉ, nhưng lại không nhìn thấy sự hoảng loạn xuất hiện trong mắt đối phương theo dự liệu. Đôi mắt màu hổ phách của Glady lúc này dường như một luồng dương quang còn sót lại, sạch sẽ và trong suốt. Ngược lại, Per cảm thấy xấu hổ, thu hồi ánh mắt không để lại dấu vết. Hắn tiếp tục nhìn trời.
“Có lẽ nói là nói dối, nhưng lòng của mỗi người đều là thật.”
“Hắn đối với Ngài là thật tâm, Ngài đối với hắn cũng là thật tâm, nếu tâm đều thật, có gì sai?”
“Trong mắt ta, hai người rất xứng với nhau, điện hạ, thật ra Ngài rất dịu dàng và là một… người tốt.”
Per nghe lời đối thoại bất tri bất giác trở nên văn vẻ, trong lòng nước mắt chảy thành dòng. Đại tỷ, lời của ngươi hố nhiều lắm. Đầu tiên, hắn và Harula tuyệt không xứng với nhau, hắn phải đá Harula mới đúng. Thứ nhì, cái loại dịu dàng do chém vạn người mà thành phỏng chừng tất cả mọi người vô phúc hưởng thụ, lại còn cái danh ‘người tốt’ kia…  Ngươi khen thì khen đi, không chơi kiểu ngôn ngữ công kích, nguyền rủa như vậy chứ! Tuy rằng, trong hiện thực hắn độc thân, nhưng bị em gái phát thẻ người tốt vẫn là lần đầu tiên đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.