Thời niên thiếu của Tề Tiêu Loan vừa rực rỡ vừa nhiệt liệt.
Tiêu sái như mây, không có ràng buộc gì cả.
Đêm mưa chơi thuyền uống rượu ca hát, hằng ngày hóng gió trông mây trôi ở phía xa, lúc rãnh thì nấu trà trồng hoa dưới hiên nhà, thỉnh thoảng so tài đánh đố với đồng môn, dĩ nhiên người thua phải đi trộm cá của tam trưởng lão....
Hắn cũng đã từng một kiếm xẻ vực sâu Thương Lan ra, chém giết những ma vật bị đánh mất thần trí. Cập 𝓃hậ𝙩 𝙩г𝐮𝔂ệ𝓃 𝓃ha𝓃h 𝙩ại { 𝖳г𝗨m𝖳г𝐮𝔂 ệ𝓃.V𝓃 }
Ngâm ca mang theo tiếng gió, hắn nghe thấy tiếng hạc lệ rền vang ở phương xa, dù xung quanh đều là màu đỏ của máu, tâm hắn lại tĩnh như nước.
Cho đến khi trên thân kiếm chảy hết giọt máu cuối cùng, hắn lưu loát thu kiếm dẫm lên đất đầy sắc đỏ đi ra vực sâu.
Khi rời đi có gió nhẹ lặng lẽ lướt qua tay, lạnh lạnh rất thoải mái.
Nhưng mà lúc sư phụ chạy tới mắng hắn rồi lấy phất trần ném vào mặt hắn có chút đau.
Cũng không phải là không có lúc ưu sầu.
Chỉ là những cái u sầu đó đặt vào tình cảnh hiện giờ có chút châm chọc.
Sầu gì đây, sầu khi bị trang phục thích nhất bị mèo nhỏ phá hư mất, sầu khi không cẩn thận đánh mất pháp khí của sư huynh sư tỷ, sầu phải từ chối những người nói thích hắn như thế nào.
Hắn luôn nhút nhát đối với cái thích của người khác.
Hắn không quá thích cái loại đồ vật vô hình, mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-dien-hinh-the-than/2871992/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.