Chương trước
Chương sau
Gió đêm lướt qua từng đám mây, xuyên qua cửa sổ đang mở toang, một lướt liền khiến đèn dầu trên bàn tắt đi.

Đại trưởng lão rũ mắt, ngọn lửa lại lần nữa tiếp tục bốc cháy lên.

Ngọn đèn dầu mờ nhạt dần chiều sáng một bóng người ôm kiếm đứng trong góc.

"Tới rồi," Gã nhắc bình trà nhỏ lên, rót trà vào li đặt về phía đối diện, "Lại đây ngồi đi."

Tề Tiêu Loan nghe vậy hừ lạnh, vỗ nhẹ ống tay áo rồi đi đến ngồi xuống.

"Ta không muốn nhiều lời với ngươi, ma tu trong đỉnh Bát Xích ta đã tiêu diệt gần như hết rồi," Tề Tiêu Loan nhìn thẳng vào đại trưởng lão, gõ tay lên mặt bàn, "Chúng ta tính nợ hết đi."

Đại trưởng lão nâng li trà lên nhấp một ngụm, giọng điệu bình tĩnh mà trần thuật lại sự thật, "Ngươi giết ta không được." Gã nói từ tốn,

"Trong đỉnh Bát Xích này, tâm ngươi là mềm nhất."

Tề Tiêu Loan rất chán ghét cái giọng điệu chắc chắn này, tâm niệm vừa thay đổi, kiếm đang chuẩn bị rút ra khỏi vỏ, lại bị một người ấn quay trở về.

Hắn kinh ngạc xoay người lại, liền thấy một cô nương mặt mày sắc sảo bao bọc trong bộ áo đen.



Khuôn mặt quen thuộc khiến hắn bị ngây người một lát, "...... Vũ Vi tỷ?"

Cô nương rút lại tay, vẫn chưa để ý đến hắn.

Đại trưởng lão đẩy li trà về phía Tề Tiêu Loan, "Nếm thử đi, đây chính là do chính tay Vũ Vi tỷ pha đấy."

Tề Tiêu Loan nhìn ảnh ngược trong li trà thanh triệt, có chút chần chờ.

Đại trưởng lão rũ mắt cười khẽ, "Ta biết nghiệp chướng của ta vô cùng nặng nề, cái này ta sẽ tự hoàn trả lại, ngươi không cần nhạy bén như vậy."

Khói nhẹ trong ly lượn lờ bay lên.

"Năm đó ta đã làm chuyện rất có lỗi với Vũ Vi, không nên coi nàng ấy là thế thân của người khác." Đại trưởng lão nhẹ nhàng thở dài, "Như vậy thì nàng ấy cũng sẽ không rời xa khỏi ta, cũng không quay đầu lại."

"Ta chỉ là muốn gặp lại nàng ấy thêm lần nữa," gã tự giễu cười, "Đáng tiếc, cho dù là gương Quan Tâm cũng không thể mang nàng ấy quay trở về, chỉ có thể cho ta những con rối, thế thân tương tự mà thôi."

Trong lúc nói, phía sau đại trưởng lão xuất hiện vài bóng dáng của vài nữ nhân, Tề Tiêu Loan tập trung nhìn vào, phát hiện các cô nương ấy đều là Vũ Vi, hoặc là nói, là Vũ Vi ở những độ tuổi khác nhau.

Tề Tiêu Loan cười nhạt, đại trưởng lão cũng không thèm để ý mà lại tiếp tục rót thêm cho mình một li trà.

"Ta biết ngươi oán hận ta," ánh mắt đại trưởng lão trầm tĩnh, "Ta cũng không định biện giải cho bản thân."

"Nhưng tất cả mọi người bao gồm sư phụ của ngươi cũng không có gì đáng lo ngại cả."

"Năm đó khi rời đi ta đã để lại hơn một nửa tu vi của mình tại Cựu Trận, duy trì trật tự bên trong nó, bọn họ chỉ bị nhốt lại, sẽ không bị chịu thương tổn quá lớn."

"Vốn dĩ ta chỉ định mượn gương Quan Tâm 3, 4 năm liền mang trở về," đại trưởng đầu lưu luyến nhiền Vũ Vi bên cạnh, "Nàng ấy có thể theo ta 3, 4 năm ta đã thấy quá đủ rồi."

"Nhưng gương Quan Tâm lại mang ma tu tới đây, lúc ta giao chiến vô tình khiến kinh mạch bị tổn thương, vì thế cũng tự biết bản thân từ nay về sau không còn dư sức mở Cựu Trận ra lần nào nữa...."



Tề Tiêu Loan hừ lạnh cắt lời, "Nếu ngươi không muốn hủy diệt đỉnh Bát Xích thì gương Quan Tâm cũng sẽ không cho ma tu xuất hiện."

"Ta thừa nhận đúng là ta có suy nghĩ muốn đỉnh Bát Xích biến mất."

"Nhưng mà ta cũng không thể thật sự khiến nó biến mất được, đây là nơi mà Vũ Vi lớn lên."

Đại trưởng lão ngước mắt lên nhìn Tề Tiêu Loan, ngữ khí bình thản.

Mấy năm nay, ta tốn hết bao nhiêu tâm tư đế khiến ngươi sống lại, không chỉ là do lời hứa năm đó với sư đệ, mà còn là do chỉ có ngươi mới có thể chấm dứt chuyện này."

"Sự tồn tại của gương Quan Tâm không thể cho nhiều người biết hơn được, chỉ có ngươi mới có thể giải quyết hết những ma tu đó, cũng chỉ có ngươi mới có thể mở Cựu Trận ra, mang tất cả mọi người ra."

Đại trưởng lão dường như thở ra nhẹ nhõm nhàn nhạt nhắm mắt lại.

"Nên kết thúc rồi."

Gã ở trong ánh nến lúc sáng lúc tối tạo ra thủ quyết phức tạp, tầng tầng lớp lớp trận pháp hiện ra ở ngực gã, một chiếc gương cổ xưa tinh xảo lóe những tia sáng cũng từ trong trận pháp xuất hiện, được bao bọc trong trận pháp phức tạp nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Tề Tiêu Loan."

"Đi đi, đi mang tất cả mọi người về đi thôi."

Tề Tiêu Loan nhạy bén nhận ra sinh mệnh của đại trưởng lão đang lấy tốc độ cực nhanh chuyển dời đến trên trận pháp gương Quan Tâm, gã đang lấy sinh mệnh như chất môi giới để khóa lại gương Quan Tâm.

Tề Tiêu Loan thu hồi gương, một ngụm uống cạn ly trà xanh, đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Đi đến cửa, đại trưởng lão đột nhiên gọi hắn một tiếng.

"Hãy nói xin lỗi dùm tiểu Bùi giúp ta."

Bước chân Tề Tiêu Loan dừng một nhịp, vẫn không quay đầu lại,"Em ấy nói em ấy là tự nghuyện, không oán đại trưởng lão."

Sau khi nói xong, Tề Tiêu Loan hấp tấp cưỡi kiếm rời đi, những đóa hoa tàn dưới đất theo gió bay tung lên.

Đợi đến khi tất cả hoa rơi xuống vi trí cũ, đại trưởng lão cũng ngã vào lòng ngực Vũ Vi.

Trên mặt cô nương không vui không buồn, đồng tử thất thần lẳng lặng nhìn vào gã.

Gã vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô nương, lẩm bẩm nói nhỏ.

"Nàng thật là, đúng là người nhẫn tâm nhất trên trần đời này."

Nói không cần liền thật sự từ bỏ.

Thân thể gã dần dần trở nên trong suốt, rồi ruốt cuộc cũng hóa thành tro bụi tiêu tán trong gió.

Là gã đã sai.

Cô nương cầm hoa đứng trong mưa, cười nói nhỏ nhẹ, tựa như ánh sao trời năm nào, đã bị hắn đánh mất rồi.

Chuyện cũ như khói mây, theo làn gió lặng lẽ tan đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.