Việc sư tôn muốn kết thân này, Vân Lưu cũng ngoài ý muốn. 
Hắc rời tông mài giũa tu vi, trên đường tìm bạn tốt tri âm, lại đạt vô số cơ duyên bí bảo, không khỏi ở bên ngoài du đãng quá lâu, tận đến khi sư tôn báo tin, mới nhớ tới đã lâu chưa về Minh Linh kiếm tông. 
Nhưng cho đến khi trở lại Minh Linh kiếm tông, mới phát hiện tin sư tôn chưa đề cập đến....Nguyên lai là muốn kết đạo lữ. 
Trong lòng hắn nhất thời trở lên vi diệu. 
Vân Lưu dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Phân Thần lão tổ, ở tông môn cũng được các đệ tử khác tôn sùng kinh ngưỡng, bởi vậy chẳng sợ hắn ngồi ở góc, cũng giống như viên minh châu, thực nhanh khiến người ta chú ý. 
Liền có đệ tử tiến gần, nóng bỏng gọi sư huynh, đem hắn từ vị trí hẻo lánh, tới trung tâm. Mà Tạ Trì Mộng đi theo bên người Vân Lưu, mặc dù các đệ tử không quen mắt, vẫn tuân theo lễ nghĩa mà chắp tay thi lễ, cũng bố trí an bài ghế. 
Này các đệ tử phụ trách dẫn đường, phần lớn đều thập phần bận rộn. Lại vẫn có người dừng bước, muốn nói lại thôi nhìn về Vân Lưu. 
Đệ tử kia nhắc tới vị Tễ Trích Tinh. 
"Vân sư huynh...." Hắn tựa hồ đồng tình lại oán hận nhẹ giọng an ủi, "Ngươi chớ có quá khổ sở, Vân Sơ lão tổ, cũng bất quá là bị vị kia nhất thời mê hoặc". 
Vân Lưu bật cười, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu. 
"Ta có cá gì khổ sở, còn có, lại không thể như vậy...." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-dien-hinh-duc-vong-cau-sinh/258694/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.