Edit: Ry
Ở một vài thời khắc, che lấp sẽ giúp tăng cảm giác hơn là phơi bày.
Ánh mắt Cảnh Tầm rời khỏi mu bàn tay Lâm Chức, đặt chăn lên giường, đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, cũng ngăn cách ánh sáng trong phòng.
Gã đứng tại chỗ trong chốc lát, vô thức nhắm mắt lại, bờ mi rơi xuống cái bóng mờ trên hai má.
Trong đầu không ngừng quẩn quanh hình ảnh vừa nhìn thấy, từ sắc thái tới nhiệt độ. Đó là những thứ không thể cảm nhận được qua màn hình, khiến bước chân gã cứ lưu luyến mãi.
Tranh vẫn chưa vẽ xong, Cảnh Tầm lại vào phòng ngủ lấy máy tính bảng, đi tới tủ đựng màu, lấy những màu mình cần; rồi tiếp tục mở tủ thuốc lấy đồ, nhét đại vài viên vào mồm rồi uống nước, sau đó ngơ ngẩn đi lên lầu.
Gã mở máy tính bảng lên, lại không thể tập trung vào tranh vẽ.
Lâm Chức đang trải lại giường, tai nghe 01 báo cáo quỹ tích hành động của Cảnh Tầm.
Y không ngừng động tác trong tay, trải xong lại ngồi xuống lớp chăn mềm mại, bóp rượu thuốc cho mình.
Bầm tím trên người y không chỉ có ở chân, cái này là do hôm đó đấu với tên cướp hộp và đồng bọn của hắn để lại. Hai bên đều ra tay dứt khoát, chỉ là da y trắng nên tụ máu nghiêm trọng hơn thôi.
Vết thương trên lưng cũng đã kết vảy, chẳng có cảm giác mấy nên Lâm Chức không kiểm tra.
Trên bàn trong phòng cho khách có một vật trang trí, nó vốn nằm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-dien-hinh-cuu-roi/3724731/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.