Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Đã rất nhiều năm Bùi Đạc không cảm nhận được thế nào là có người chờ mình về, thậm chí vì quá vô vọng, một giấc mộng hắn cũng chưa từng mơ.

Bây giờ gần trong gang tấc, trái tim không khỏi xuyến xao.

Lâm Chức đứng cách đó không xa được ánh đèn ấm áp bao bọc, đẹp tựa ảo mộng, như hoa trong gương trăng trong nước.

Thái giám đi theo hắn thấy Bùi Đạc đứng lại cũng không dám hỏi, im lặng ở một bên.

"Đại nhân, nếu không vào thì tuyết sẽ trở lớn đó."

Lâm Chức giơ cao chiếc dù che cho Bùi Đạc, đèn băng theo động tác của y lung lay.

Bùi Đạc theo bản năng muốn cầm cây dù cho Lâm Chức, lại liếc đám thái giám theo hầu mình.

"Các ngươi lui xuống đi."

Hắn biết những người này không nhìn thấy Lâm Chức, hồ yêu được bao bọc bởi yêu khí nhàn nhạt, là dấu hiệu đã làm thuật phát.

Thái giám tâm phúc thấy đôi mắt tỉnh táo của Bùi Đạc, gật đầu dẫn những người khác lui xuống.

Hôm nay ăn Tết, thời gian đặc biệt nên Bùi Đạc đã lệnh cho nhóm cung nhân không cần trực đêm, lúc này trong điện vắng vẻ, chỉ có hai người.

Bùi Đạc cầm dù thay Lâm Chức, nắm tay y đi vào trong điện, bước lên thềm rồi thu dù lại, gác một bên.

Trước khi về hắn đã cho người thông báo với cung nhân còn chưa rời đi, nên trên bàn là đồ ăn mới vừa nấu, tất cả là những món hắn từng kể với Lâm Chức. Ngoài món nguội là thì đồ ăn nóng đều là dùng lò hầm chậm, mấy món xào cũng là vừa mới xào, canh chuẩn thời gian hắn về, còn nóng hôi hổi.

Trong phòng đóng cửa bày chậu than, là nhiệt độ hoàn toàn khác với bên ngoài.

Lâm Chức đặt đèn băng ngoài cửa, không dập nến bên trong, để nó lập lòe trong đêm.

Bùi Đạc dự tiệc cũng ăn không nhiều lắm, nhìn Lâm Chức ăn uống lại có thêm khẩu vị, ăn không ít.

Điều khiến Bùi Đạc bất ngờ là không biết Lâm Chức học được từ đâu, bắt chước nhân loại bưng ly rượu trái cây nói lời chúc với hắn.

"Mong ước năm sau đại nhân bình an."

Một lúc lâu sau vẫn không thấy hồ ly nói thêm gì, còn loáng thoáng có tiếng thì thầm: "Rõ ràng học thuộc rất nhiều mà sao lại không nghĩ ra."

Bùi Đạc nghe được, không bóc mẽ hồ ly nhỏ, tươi cười cùng y uống chén rượu này, cũng chúc y năm sau trôi chảy như ý.

Đây là cái Tết vừa ý nhất Bùi Đạc từng có trong nhiều năm qua, cơm nước no nê rồi bế Lâm Chức về tẩm điện.

Từ khi bụng phồng lên, hồ ly nhỏ càng thêm dính người, kiểu như có hắn ở bên cạnh sẽ yên tâm hơn nhiều. Bùi Đạc cũng không ngại, thậm chí còn rất thích.

"Rốt cuộc bao giờ mới xẹp xuống đây."

Giọng y mang chút phàn nàn. Bùi Đạc không giấu Lâm Chức quá lâu, tránh cho nhóc con này thật sự tưởng mình sẽ được làm cha rồi mừng hụt.

Cũng may hồ ly nhỏ vốn nửa tin nửa ngờ với chuyện hồ ly đực mang thai nên không quá buồn, thậm chí thoải mái hơn hẳn, hôm đó còn ăn rất nhiều để chúc mừng.

Bùi Đạc thấy y không khó chịu thì cũng vui, nhưng thấy y chẳng khổ sở gì hết thì lại bắt đầu túm lại đút cho tới khi nào giống mang thai thì thôi. Tất nhiên là hắn đã nhẹ hết mức có thể, tránh cho lại giống như hôm nọ làm bụng Lâm Chức đau.

Lâm Chức đỡ bụng cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống. Mặc dù bụng không lớn, nhưng y cũng không thể thoải mái hành động như bình thường, khá là khó chịu, rất nhiều động tác cũng bị hạn chế.

Hiển nhiên là Bùi Đạc không đồng cảm với y, thậm chí còn hưng phấn hơn.

Lâm Chức biết tại sao hắn lại như vậy, y cũng không cố ý, y chỉ nhận chứ đâu có làm gì, nhưng Bùi Đạc cứ thích vậy đấy. (Edit: Anh thông cảm chồng anh nó liệt dương hai mấy năm giờ biết mình vẫn hừng hực, vợ còn đẹp nữa lại chả khoái chết đi được)

Ngoài phòng rì rào tuyết rơi, tầng tầng lớp lớp chồng chất trên cành.

Mai trên mấy nhành bẻ trong vườn đúng dịp nở rộ, trong veo kiêu sa.

Bùi Đạc cài một bông lên tai Lâm Chức. Mỹ nhân tóc tím da trắng đẫy đà có mai hồng tôn lên càng thêm khoe sắc.

Trong điện không thắp đèn, chỉ le lói chút ánh trăng.

Tay Lâm Chức chống lên bàn, cái bụng mang thai khẽ động, Bùi Đạc nhìn, ánh mắt càng thêm tăm tối. Hắn hôn lưng Lâm Chức, lòng tràn đầy ấm áp.

Chỉ nguyện lúc này kéo dài mãi mãi.

Mùng 1 đầu năm không tảo triều, dựa theo lệ cũ, quân thần được nghỉ nửa tháng.

Bùi Đạc không quan tâm mấy chuyện kia, dù là chuyện trong cung hay là chuyện của Trấn Yêu Tư.

Hắn chỉ nằm với hồ ly của mình trên giường, không làm gì hết, ngắm y say ngủ, đợi y tỉnh giấc.

Nếu là ngày xưa, Bùi Đạc sẽ không tin mình có thể làm chuyện nhàm chán như vậy. Hắn vẫn luôn biết ngàn vàng khó mua thời gian, thời gian của hắn lại không dư dả, một ngày hắn chỉ ước có 24 canh giờ, tranh thủ làm nhiều một chút.

Bây giờ chuyện hắn cho là lãng phí thời gian này, lại trở thành niềm vui thú riêng.

Vào đông, bởi vì tập tính nên Lâm Chức dễ buồn ngủ, còn đang mang thai giả nên thời gian y tỉnh táo rất ngắn.

Tỉnh dậy ăn với Bùi Đạc xong lại thiếp đi.

Trong mơ y vẫn vô thức luyện hóa yêu lực, mỗi ngày Bùi Đạc kiểm tra giúp Lâm Chức một chút, tránh xảy ra bất trắc.

Hồ ly nhỏ có thể ngủ tiếp, Bùi Đạc lại phải dậy.

Cho người theo danh sách hắn đã viết sẵn tặng lễ cho các nhà, có một vài thần tử là bí mật qua lại, quân cờ ẩn của hắn thì tốn nhiều tâm tư hơn.

Hắn còn phải xem các mục thưởng phạt bên Trấn Yêu Tư, rồi hồ sơ yêu vật được đổi mới, sửa đổi thời gian thưởng phạt. Bởi vì có một vài con yêu chưa làm loạn, chỉ là có ý xấu, hoặc chỉ là phạm sai lầm nhỏ đã bị Trấn Yêu Tư bắt được, mà có vài yêu vật thỉnh thoảng còn chủ động cung cấp manh mối để lập công, Bùi Đạc sẽ cho chúng phần thưởng tương ứng.

Hắn dặn đám yêu quái ở gần Ô Thành chú ý theo dõi động tĩnh bên đó, có được vài manh mối.

Không chỉ mỗi Lâm Chức, quả nhiên Ô Diên đang tìm kiếm những yêu hồ khác, chẳng qua là tạm thời chưa có thu hoạch.

Công việc lu bù lên, thời gian trôi qua rất nhanh.

Nửa tháng sau, mọi chuyện trở lại quỹ đạo vốn có, trong không khí cũng mất sự lười biếng của ngày lễ.

Nghe cung nhân đến báo tháng này Hoàng Hậu chưa có kinh nguyệt, rất có thể đã có.

Tin tức này Hoàng Đế hẳn là đã biết, gã vào triều với vẻ tươi tỉnh, đối mặt với Bùi Đạc lại khôi phục như cũ.

Bùi Đạc để người theo dõi, tạm thời không có dự định gì.

Bùi Vân Chi không nhận được tin hắn nên vẫn bình chân như vại, Thục phi thì lại đứng ngồi không yên, nhưng liên lạc với Bùi Đạc xong cũng bình tĩnh lại.

Cuối tháng 1, mới là đầu xuân, trong kinh đã có hai chuyện lớn.

Một là môn sinh của Hoắc tướng, một vị đại thần nào đó dính líu tới chuyện mua bán quan chức. Nghe đồn Hoắc tướng cũng có liên quan, chỉ là chưa có chứng cứ. Bùi Đạc đề nghị tra rõ, người phụ trách vấn đề này vừa hay là người có khúc mắc với vị đại thần kia.

Chuyện thứ hai không phải chuyện trong triều, nhưng cũng quan trọng không kém.

Anh trai của Lục vương phi bị ám sát ở Phong Châu, Thế Tử vội vàng về chịu tang, thực tế là muốn tra rõ xem xảy ra chuyện gì. Nhưng người còn chưa tới Phong Châu đã gặp mã tặc, chết thảm tại chỗ.

Chuyện này gây đả kích to lớn với Lục vương gia, gã ta đứng trong triều trông già cả hơn hẳn, đôi mắt như sói đói nhìn Bùi Đạc.

Chuyện này không phải Bùi Đạc làm, hắn chấp nhận ánh mắt đó, mỉm cười đáp lại, trong lòng lại nghĩ Việt Trác không thể giữ lại lâu.

Vì một chức vị Thế Tử mà lại tàn độc như vậy. Hắn tưởng là gã nhiều lắm sẽ làm Thế Tử tàn phế, không ngờ lại thẳng tay giết người. Theo thông tin của hắn thì Việt Trác không hề bị ức hiếp, chỉ là đích thứ chênh lệch, người này lại có dã tâm quá nặng, khó tránh khỏi sẽ không làm chuyện khác.

Trở về cung điện, Bùi Đạc kể cho Lâm Chức nghe chuyện này.

Lâm Chức cau mũi: "Nguy hiểm vậy, đại nhân phải bảo vệ bản thân cho thật tốt đó, nếu không em sẽ mang theo con của ngài gả cho người khác."

Đây tất nhiên là nói đùa, nên Bùi Đạc không giận, có điều trong mắt lóe lên ánh lạnh, nhíu mày hỏi: "Em lại đọc thoại bản gì rồi?"

Lâm Chức thành thật đáp: "Quả phụ ngây thơ xinh đẹp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.