Lâm Chức phấn khởi hỏi thăm, y thấy mình đúng là cần một vũ khí thích hợp.
Tuy là có kiến thức rộng rãi, nhưng ở phương diện kỹ thuật giết người thì Lâm Chức đúng là không có kinh nghiệm, lúc đấu với hoa đào yêu cũng là dựa vào móng vuốt và độ linh hoạt của cơ thể, bởi nguyên chủ cũng dùng cách thức công kích này.
"Sáng nay mới làm xong."
Bùi Đạc lấy từ trong tủ ra một cái hộp nhỏ, đặt vào tay Lâm Chức.
Kích thước của cái hộp này đâu có giống sẽ nhét vừa vũ khí?
Lâm Chức hoài nghi mở hộp, nhìn thấy một cái vòng tay.
Vòng tay này được làm từ bạc, điểm xuyết một viên tinh thạch trong suốt nhỏ xíu, cùng với ba cái chuông đỏ xinh xắn. Mỗi cái chuông lại cố định vào một sợi xích bạc, khoảng cách bằng nhau, không thể di chuyển.
Một cái vòng tay rất đẹp, Lâm Chức cầm lên lắc thử, không nghe được tiếng chuông.
"Nó cần yêu lực để kích hoạt. Trên đó có khắc phù văn, cái chuông này kêu sẽ có tác dụng mê hoặc, tăng cường mị thuật của em, dùng âm khống chế người. Cái chuông này kêu sẽ kích hoạt sương độc trong suốt, bay về phía em muốn. Cái chuông này có tác dụng tạo bóng giả, cho em thời gian để chạy trốn. Khi em rót vào trong đó 3 phần yêu lực, nó sẽ biến thành một thanh kiếm, độ dài ngắn tùy theo ý thích."
Bùi Đạc mở miệng, tỉ mỉ giảng cho Lâm Chức nghe tác dụng của mỗi cái chuông và khi vòng tay hoàn toàn chuyển hóa.
Đây là vũ khí biến hóa hắn nhờ đại sư rèn cho, ba loại hiệu quả đều là từ phù chú hắn tự tay khắc, rất là hao tổn tâm huyết, thế nên hôm nay mới có thể lấy ra.
Vốn định cho Lâm Chức một bất ngờ, không ngờ lại có kẻ tặng vũ khí trước, Bùi Đạc rất hậm hực.
"Cảm ơn đại nhân, em thích lắm!"
Lâm Chức nghe đã biết Bùi Đạc tốn rất nhiều tâm tư, hân hoan đeo lên.
Tiến có thể phóng độc lui có thể chạy trốn, có thể đánh có thể khống chế, thứ này quá hợp với tính cách thích đánh lén của Lâm Chức.
Bùi Đạc xoa đầu y, thầm nghĩ cái này tất nhiên là tốt hơn nhánh đào khô quắt đó rồi.
"Nhưng vì khả năng chịu tải của chất liệu có hạn, sương độc và ảo ảnh chỉ có thể dùng nhiều nhất là 3 lần, sau đó ta phải vẽ lại phù chú."
Bùi Đạc nhắc nhở, lo nhóc con này thấy thú vị nên xài hết, vẽ phù chú cũng mất thời gian, lỡ có chuyện nguy hiểm xảy ra trong lúc đó thì không ổn.
"Vâng, em biết rồi."
Lâm Chức gật đầu, nghịch cái chuông trên vòng tay, bình thường không có âm thanh cũng tốt, đỡ vướng bận.
Bùi Đạc thấy mắt Lâm Chức sáng ngời, đợi mãi lại không có đoạn tiếp theo.
Biết rồi, thế sau đó thì sao?
Ít nhất cũng phải nhào vào ngực hắn nũng nịu chứ? Trong thoại bản y đọc có đầy cảnh này mà, sao lại không biết dùng! Hồ ly đần!
Vì để tránh cho hồ ly nhỏ đọc phải mấy nội dung vớ vẩn, bây giờ thoại bản phải được Bùi Đạc kiểm duyệt trước rồi mới đưa cho Lâm Chức.
Nhận ra mình đang nghĩ gì, Bùi Đạc không khỏi buồn cười.
Từ lúc chạm vào cơ thể mềm của hồ ly nhỏ, e là họ đã không thể trở về vị trí chủ tớ bình thường.
Bây giờ hắn rõ ràng đâu muốn nuôi thú cưng, muốn nuôi tình nhân thì có.
Thiếu niên trước mắt đột nhiên biến thành cáo, còn ngạc nhiên thốt lên: "Nó sẽ thu nhỏ theo em!"
Vòng tay bạc dạng xích quấn chặt vào chân cáo, đỏ và tím chạm nhau, vốn là màu sắc tục tằng, ở chỗ hồ ly lại là xinh đẹp đáng yêu.
Bùi Đạc khom lưng bế cáo nhỏ vào lòng, giới thiệu cho y đại sư chế tạo ra vòng tay này.
Hồ ly nhỏ không biết ôm cũng không sao, hắn ôm là được.
"Em đúng là lớn hơn một chút rồi."
Ngón tay hắn lùa vào bộ lông mềm, cảm nhận được rõ rệt Lâm Chức đã lớn hơn.
Nhưng lục lạc thì teo lại một chút, nhờ công hắn mấy ngày qua nuông chiều, hàng tồn trong đó đã bàn giao hết.
Nếu không phải hắn sợ cơ thể Lâm Chức không chịu nổi, yêu thì cũng không khác với người nhiều lắm, nên cố tình bịt lại, có khi giờ Lâm Chức sẽ còn suy yếu hơn.
Phần bên dưới lục lạc thường xuyên sưng đỏ, làm hồ ly đi đường không dám giơ đuôi, toàn phải rủ xuống che giấu.
"Bởi vì tu vi của em đã khôi phục, đây là bản thể của em khi trưởng thành, cũng không khác lắm với lúc còn nhỏ. Nếu là hoàn toàn phát triển thì chắc chắn sẽ to bằng đại nhân đấy."
Lâm Chức hất cằm, kiêu ngạo nói.
Y có thể phóng to dạng cáo, chẳng qua là không cần thiết, bây giờ cũng không cần đi đánh nhau.
Đây không phải là nhờ yêu đan của hoa đào yêu, mà là nhờ ăn linh khí của Bùi Đạc.
Đồng tử nguyên dương có dương khí cực nặng, tuy từng bị quỷ cướp thân thể, nhưng Bùi Đạc tu luyện thuật pháp của Trấn Yêu Tư vẫn giúp tinh khí của hắn chứa linh lực bá đạo.
Một lần thôi đã đủ để Lâm Chức tốn không ít thời gian tiêu hóa, chứ đừng nói là một ngày một đêm, sau đó thì mỗi đêm ít nhất một lần. Giờ chỉ luyện hóa thôi y đã bận tối mắt tối mũi.
Nghĩ đến đây, Lâm Chức oán trách nhìn Bùi Đạc: "Nếu không phải tại đại nhân thì giờ em đã luyện hóa xong yêu đan của hoa đào yêu rồi."
"Hửm? Vẫn chưa luyện hóa xong à?"
Bùi Đạc hơi ngạc nhiên, hắn tưởng là Lâm Chức đã luyện hóa xong rồi.
Nhưng thấy bộ dạng trách móc của hồ yêu, hắn nhanh chóng hiểu ra lí do, bèn nói: "Vậy ưu tiên luyện hóa yêu đan đi, thứ kia không vội, lúc nào muốn cũng sẽ có."
Hôm đó nếm tủy rồi mới biết ngon ngọt ra sao, Bùi Đạc 24 năm 5 tháng mới được khai sáng, tất nhiên sẽ buông thả một chút.
"Yêu đan có thể chờ, mấy thứ đó không chờ được, chảy ra thì tiếc lắm."
Hồ ly nhỏ rất thẳng thắn, không chịu lãng phí.
Cái tay đang vuốt đuôi khựng lại, trong mắt thanh niên toàn là ý cười: "Em hóa thành hình người đi, để ta kiểm tra xem lục lạc hóa đi hóa lại như vậy có bị ảnh hưởng gì không."
Cáo nhỏ không thể nhịn được nữa, nhảy tót ra khỏi tay Bùi Đạc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đại nhân, dù em có ngốc thì cũng sẽ không mắc mưu một chiêu hai lần đâu!"
Bùi Đạc hiền lành nhìn hồ ly của mình: "Chức Chức nhà chúng ta thật thông minh."
Lâm Chức thừa nhận, có đôi khi người giống mình, nên khả năng chọc tức người khác cũng không khác chút nào.
Y nằm trên xà nhà, ở nơi Bùi Đạc không nhìn thấy, biểu cảm không còn tức giận như trước, đôi mắt tím đầy ý cười.
Đến lúc cần chút kích thích rồi, như vậy vẫn chưa đủ.
Mấy canh giờ sau, Lâm Chức từ chỗ Bùi Đạc biết được lí do hôm nay hòa thượng Minh Ngộ xuất hiện trong cung.
Là dạo gần đây Hoàng Đế cảm thấy khó chịu nên mời đại sư Vô Trần vào cung giảng kinh cho mình nghe.
Tất nhiên là người tới cũng tới rồi, Hoàng Đế cũng để các hoà thượng đi giảng kinh cho phi tử trong hậu cung, trước thềm năm mới tĩnh tâm một chút.
Minh Ngộ và hai vị đệ tử khác đang trên đường tới cung Hoàng Hậu, giảng kinh cho các vị hậu phi tụ tập ở đó.
Chẳng qua là hai người kia đi trước, nên Lâm Chức mới thấy Minh Ngộ đi một mình.
Lâm Chức thì lại cho là Minh Ngộ cố ý. Hòa thượng này tu vi không thấp, bốc quẻ đoán mệnh có khi còn lợi hại hơn, cố tình ở đó chờ y.
"Gần đây hắn không thoải mái có phải là vì em không?"
Lâm Chức cố ý hỏi. Y đã ba lần làm mờ kí ức của Hoàng Đế, khí chân long của gã yếu thật, nhưng không phải là không có, lại thêm gã sinh hoạt ở nơi long mạch dồi dào nhất, rất có thể là cơ thể đang cố gắng nhắc nhở gã.
"Hẳn là vậy."
Nhưng Bùi Đạc vẫn không bảo Lâm Chức ngừng tay.
"Có chuyện này em vẫn luôn khó hiểu. Đại nhân, nếu Hoàng Đế biết ngài là người của Trấn Yêu Tư, vậy sao còn tiếp tục đối đầu với ngài?"
Cái này Lâm Chức đã đoán được, nhưng y vẫn chọn hỏi thẳng.
Theo lời kể của Bùi Đạc, Lâm Chức biết được những tình tiết không nằm trong cốt truyện.
Mặc dù Trấn Yêu Tư ở khắp mọi nơi, nhưng người và yêu khác biệt, những người trấn thủ ranh giới như họ lại càng cần phải che giấu tung tích, tránh mang lại khủng hoảng cho bách tính. Nếu dân chúng biết bên người có yêu quái, nỗi sợ sẽ khiến họ yếu hơn, mà thờ phụng của con người lại có thể thúc đẩy sinh trưởng yêu tà, nên chẳng thà để họ không biết gì hết.
Người của hoàng thất được tính là người bình thường, long khí sẽ chỉ bao trùm Hoàng Đế và người có mệnh số Chân Long. Thế nên từ trước tới nay chỉ có Hoàng Đế, và những người trong hoàng thất gia nhập Trấn Yêu Tư là biết tới sự tồn tại của nó.
Chủ Tư lại càng là tồn tại thần bí, chỉ có Hoàng Đế được biết.
Tiên Hoàng còn chưa kịp nói cho Hoàng Đế nhiệm kì tiếp theo bí mật này đã bị Bùi Đạc ngăn cản.
Bùi Đạc: "Thật ra dù có biết ta là người của Trấn Yêu Tư, hắn vẫn sẽ hành xử như vậy thôi. Vì mỗi người gia nhập Trấn Yêu Tư đều phải lập lời thề."
Lời thề chính là không được phép giết hại người trong hoàng thất, ai vi phạm sẽ phải chịu nghiệp quả. Không được phép giết hại Hoàng Đế, kẻ vi phạm ắt sẽ bị chú thuật giết chết.
Tiên Hoàng chết không phải vì Bùi Đạc hại, ông ta bị các đảng phái, con cái, phi tử liên thủ giết chết, bên này hạ độc mãn tính, bên kia để ông ta trúng gió, bên kia nữa khiến ông ta tích tụ trong lòng... Đủ loại như thế, cộng thêm việc Bùi Đạc giết Tam hoàng tử, ông ta đúng là tức quá, đau tim mà chết.
Bùi Đạc còn thấy rất thú vị: "Người mưu hại hoàng thất không chết là bởi vì có đôi khi Hoàng Đế cũng cần người của Trấn Yêu Tư làm đao, thế nên không thể làm quá tuyệt đối."
Cái này Lâm Chức hiểu, hóa ra nghiệp quả Bùi Đạc phải chịu không chỉ là vì xúi giục ác quỷ, mà còn là vì đã giết Tam hoàng tử.
"Em biết tại sao Tiên Hoàng yên tâm cho ta ra ngoài không?"
Bùi Đạc vuốt bộ lông mềm của hồ yêu, thử ném một vấn đề kiểm tra năng lực.
Lâm Chức lắc đầu, y có suy đoán, nhưng không cần phải nói ra, tình huống này lắc đầu là được.
"Người của Trấn Yêu Tư, như đám hòa thượng đạo sĩ kia, càng rời xa tục vật thì tu vi mới càng tăng tiến. Ta đứng trong vòng xoáy quyền lực, số mệnh phán rằng ta là một Trấn Yêu Sư vô dụng. Mà trong mắt bọn họ, Trấn Yêu Sư chỉ là giết yêu trừ quỷ, sao có năng lực xúi giục yêu quỷ hại người, mà một Trấn Yêu Sư vô dụng lại càng không cần phải lo lắng."
Bùi Đạc lên làm Chủ Tư là sau khi Tiên Hoàng băng hà.
Sư phụ của hắn muốn truy đuổi một con ác yêu, kẻ thù cả đời của ông, nên trước khi đi truyền lệnh bài Chủ Tư cho hắn, cũng để hắn lập lời thề không được phép lại xúi giục yêu quỷ giết người.
Hắn vốn không định xúi giục yêu quỷ giết người, Tam hoàng tử là ngoại lệ duy nhất.
"Sư phụ thất bại, nhưng cũng thành công. Ông ấy và con ác yêu giết hại thê tử mình đồng quy vu tận, thứ được mang về chỉ có bội đao của ông."
"Ông ấy thường tiếc nuối rằng nếu ta không nhúng tay vào thế tục thì tu vi đáng lẽ sẽ còn tiến xa hơn, thậm chí trở thành người mạnh nhất trong lịch sử. Nhưng đó không phải là mong muốn của ta, cũng xa vời so với mục đích ban đầu."
Lâm Chức vờ như không biết hỏi thăm: "Mục đích ban đầu của đại nhân là gì, trở thành đại nhân vật à?"
Bùi Đạc khẽ cười, đáp lại: "Xem như là vậy."
Hắn vuốt đôi tai mềm của hồ yêu, nhìn vào đôi mắt tím: "Sao, không lo à? Tu vi của ta hiện giờ đã là mạnh nhất, khó có thể tiến thêm nửa bước, không sợ ta không lấy lại được trái tim cho em?"
Hắn nói ra những yếu ớt và bất lực của mình theo cách nhẹ nhàng mờ nhạt nhất, thầm tìm kiếm sự thương cảm.
Hồ ly nhỏ suy tư, sau đó nghiêm túc nói với Bùi Đạc: "Không sợ. Đại nhân như vậy đã đủ lợi hại rồi. Nếu thật sự không lấy lại được thì thôi, em sẽ làm con hồ yêu chỉ có nửa trái tim ở bên cạnh đại nhân."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]