Trên xe ngựa, Bùi Đạc và cáo nhỏ ngồi đối diện nhau.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi hồ ly nhỏ bị hắn ôm đi còn không quên ngoái lại nhìn, Bùi Đạc chống cằm nhìn y.
"Sao, muốn nghe hòa thượng kia niệm kinh tới độ không nỡ đi thế à. Chi bằng ta cho ngươi trở lại đó?"
Mặt nạ hiền hòa cũng không buồn mang, tuy là đang cười, nhưng mắt Bùi Đạc lại rét lạnh.
Hòa thượng kia đẹp, hồ yêu bị sắc đẹp mê hoặc cho ngớ ngẩn e là đã quên bên cạnh còn có hắn, đuôi vung vẩy hết cỡ như vậy cơ mà. Nếu hắn không có ở đây, chắc y sẽ lập tức nhảy xuống cái bồ đoàn trước mặt hòa thượng kia nghe kinh.
Bùi Đạc vẫn chưa quên biểu hiện của nhóc con này cái lần hắn vào huyễn cảnh, ai đẹp thì đó là người tốt, mất nửa trái tim rồi cũng chưa khôn lên được.
Hồ ly nhỏ vội lắc đầu, giải thích: "Tôi không phải không nỡ."
Chú cáo nhỏ ngồi ngay ngắn, đàng hoàng, cái tai mềm dựng thẳng, đôi mắt màu tím ngọc sáng long lanh rất ngoan.
"Theo ta thấy thì lại khác đấy, lúc đi ngươi còn lưu luyến mãi ngoái đầu liên tục cơ mà."
"Đại nhân, tôi chỉ là tò mò thôi. Bởi vì hắn chính là hòa thượng hôm đó đánh với yêu hoa đào."
Hồ ly nhỏ giải thích, thực tế sắp bị cơn ghen ngút trời hun ngất rồi.
"Ngươi biết thì càng không nên nhìn. Hắn là người trừ yêu, ngươi là yêu, tại sao không biết đề phòng vậy?"
Bùi Đạc hừ lạnh trong lòng, người kia là hòa thượng, hắn là thái giám này, hòa thượng chẳng lẽ là an toàn à?
"Bởi vì có đại nhân ở đây mà."
Hồ ly nhỏ vươn về phía trước, dụi đầu lên tay Bùi Đạc.
Sắc mặt Bùi Đạc tốt hơn chút, vuốt từ lưng tới đuôi hồ ly, thản nhiên nói: "Ngày khác lại mang ngươi tới tìm đại sư Vô Trần."
"Đại nhân, hay là... Giờ chúng ta trở lại đó đi."
Hồ ly nhỏ do dự không dám dựa vào Bùi Đạc, còn lùi lại một chút.
Tiếng bánh xe chèn trên đường đá nghe lạch cạch, đúng lúc này, có lẽ là đụng vào hố hoặc là tảng đá, buồng xe hơi nảy lên, khiến trái tim Bùi Đạc cũng nhảy theo.
Hắn nhìn hồ ly dán chặt cái đuôi vào người, cau mày: "Lại khó chịu?"
"Tôi đã cố nhịn vài ngày, e là trở về sẽ... Tôi không muốn gây thêm phiền phức cho đại nhân, nhưng tôi thật sự không khống chế được. Có lẽ đợi tới khi tôi hoàn toàn luyện hóa được yêu đan của hoa đào yêu sẽ khá hơn."
Hồ ly có vẻ ngượng ngùng. Dường như là nhớ tới lần trước giúp mình giải quyết xong, chủ nhân có vẻ không vui, y vội vàng bổ sung.
Thật ra có chủ nhân nhà ai lại quản rộng như vậy. Thường Trấn Yêu Sư kí khế ước với yêu quái, tất nhiên yêu quái có thể thoải mái tìm vui. Dù sao yêu tính khó khống chế, chỉ cần không hại người là được. Có người sẽ còn ghi chép lại truyền cho đời sau, mong yêu vật nể mặt tình nghĩa ngày xưa mà lúc con cháu gặp nạn có thể giúp đỡ đôi phần.
"Cũng không phiền tới vậy... Thôi, ngươi hóa thành hình người đi."
Bùi Đạc tựa vào ghế, nhìn hồ ly nhỏ, không nhắc gì tới việc quay xe về chùa Phạm Tĩnh.
Nực cười, lúc bình thường hắn còn không thích y tiếp xúc với cái tên hòa thượng Minh Ngộ kia, huống hồ là trạng thái xao động này. Nếu hồ ly nhỏ không khống chế được bản thân, hóa thành hình người trước mặt hòa thượng... Bùi Đạc không nghĩ nữa, hắn sợ mình sẽ tức giận vì một chuyện có thể sẽ xảy ra này.
Hồ ly nhỏ biến thành hình người, không có tai lẫn đuôi.
Yêu lực của y đã có thể duy trì hóa hình, sẽ không để lộ đặc điểm của động vật.
Ngoại trừ mái tóc sậm màu hơi khác với tóc đen thường thấy và đôi mắt tím, y trông giống hệt con người.
Để tránh thu hút sự chú ý, ban đêm ra ngoài Bùi Đạc luôn dùng xe ngựa màu trắng bình thường, không có hoa văn kí hiệu đặc biệt gì. Trong xe được bố trí khá dễ chịu, không gian đủ rộng rãi.
Ban đầu một người ngồi thì rất thoải mái, nhưng khi Lâm Chức hóa thành người, không gian bỗng thu hẹp lại, khoảng cách cũng rút ngắn.
Thiếu niên với da thịt nõn nà, làn tóc màu tím sậm dài ngang eo bóng mượt trong đêm.
Đôi mắt y mông lung mờ sương, bản năng tìm kiếm bạn đời khi tới kì trưởng thành, cộng thêm trước mắt là chủ nhân của mình, làm y chui vào lồng ngực Bùi Đạc.
Bùi Đạc không đẩy Lâm Chức ra, chỉ là khi cơ thể ấm áp ngọt ngào ấy tới gần, hắn vẫn không tránh khỏi cứng đờ một chút.
Tay của Bùi Đạc không hoàn toàn là tay của văn nhân, trong tháng ngày khốn khó hắn đã làm rất nhiều công việc dơ bẩn gian khổ, sau khi gia nhập Trấn Yêu Sư còn phải luyện thể. Khi nắm quyền trong tay thì ngày ngày cầm bút phê tấu chương. Thế nên ngón tay hắn không mềm mại, mà có một lớp chai mỏng.
Lòng bàn tay lại hơi lạnh, với Lâm Chức thì đúng là được trải nghiệm đủ loại xúc cảm.
Y dứt khoát bỏ diễn trò, khẽ hôn lên cổ thanh niên.
Bùi Đạc không đáp lại, nhưng ngầm cho phép.
Xe ngựa đi trên đường thênh thang, gió lay rèm, bóng quấn quýt.
Đêm thu trăng sáng, sương rơi trên lá ngô đồng.
Đôi môi mềm ngọt ngào tựa sương ngọc, không phải chạm vào đã buông, lần này Bùi Đạc cảm nhận được rõ rệt.
Hồ ly nhỏ vụng về, nhưng tài năng trời cho, ôm hắn chơi đùa, lại không cố chấp theo đuổi.
"Đại nhân?"
Lâm Chức bị nâng cằm, khuôn mặt còn xuân tình lẫn chút ngẩn ngơ.
Bùi Đạc tinh tế quan sát, dường như muốn nhìn sâu vào tận đáy mắt.
Bùi Đạc biết, một khi hắn làm thế, quan hệ của họ sẽ không thể trở lại như trước.
Động lòng với yêu vật là việc Bùi Đạc từng khinh thường nhất.
Chức trách của Trấn Yêu Sư là trấn yêu trừ tà, từ ngày đầu tiên tu luyện đã được quán triệt quyết tâm chém giết yêu vật.
Không được phép để túi da của chúng mê hoặc, không được phép xót xa xiêu lòng trước bộ dạng đáng thương mà chúng diễn.
Nếu hắn làm vậy, hắn sẽ vi phạm điều luật, nhưng thế thì đã sao.
Chỉ cần hắn muốn, có gì là không thể, ai dám chỉ trích.
Đôi môi bị cướp đi, bàn tay lạnh lẽo dán vào eo, siết chặt với phong thái chiếm đoạt tuyệt đối.
Lâm Chức không tránh, càng không chống cự, hân hoan vô cùng chào đón Bùi Đạc.
Mới đầu y còn chống đỡ được, giống như yêu quái hút tinh khí dưới trăng trong chuyện ma quỷ người ta kể, nhưng sau đó, ngay cả né tránh y cũng không làm được.
Bùi Đạc trông ôn hòa dễ gần, thực tế lòng hắn lạnh lẽo buồn tẻ, xé mở lồng ngực sẽ thấy tâm can là màu đen, hắn muốn gì thì sẽ lấy cho tới khi hài lòng mới chịu dừng.
Đuôi mắt hồ ly như tô son điểm phấn, lóng lánh động sông thu.
Bùi Đạc xoa môi y, bàn tay lạnh như băng áp lên má.
"Lạnh không?"
Từ khi cơ thể bị ác quỷ chiếm đoạt, nhiệt độ của hắn không còn giống người thường. Sau khi đuổi quỷ giết Ngũ hoàng tử, nghiệp quả phản lại, càng thêm lạnh lẽo.
"Lạnh." Lâm Chức gật đầu, đôi mắt nhìn Bùi Đạc xao động ý cười: "Để tôi sưởi ấm cho đại nhân."
Lông hồ ly óng mượt dày bông, hình người cũng thơm ngát ấm áp như ngọc.
Bùi Đạc chăm chú nhìn y, kéo người vào lòng. Lâm Chức so với dáng người dong dỏng của Bùi Đạc thì nhỏ nhắn hơi chút, nép mình vào lồng ngực hắn.
Y nắm tay áo Bùi Đạc, cầm tay hắn, lười biếng để hắn hầu hạ mình.
Dù sao thì trong mắt y là như vậy, Bùi đại nhân còn kĩ lưỡng chăm sóc từng ngóc ngách.
Lâm Chức cảm nhận được bộ phận mình kì tích chữa trị, không cố gắng ôm chặt hắn. Nếu y làm thế thì áng chừng sẽ phải giao nộp ở đây mất, vẫn nên đổi chỗ thì hơn.
Bùi Đạc cũng không ngờ. Chuyến này ra ngoài vốn là để giúp hồ ly nhỏ khống chế yêu tính, tránh cho y vì mất kiểm soát mà khổ sở, nhưng trở về lại vẫn do hắn tự tay giải quyết, mà ý vị còn đã khác.
Bùi Đạc không định tới chỗ đại sư Vô Trần nữa, không phải vì tên hòa thượng Minh Ngộ kia, mà là không cần thiết.
Hồ ly của hắn, hắn tự trông coi là được.
Ban đầu là giúp đỡ hồ yêu, dần dà chuyển thành thưởng thức cảnh đẹp.
"Không cần phải nhịn, đánh xe là con rối, nghe không được cũng không nói được, giờ vẫn chưa vào thành."
Dựa theo lộ trình, đáng lẽ phải tới từ lâu rồi, chỉ là hắn lệnh cho đánh xe đi chậm lại, còn lượn quanh một vòng.
Tính cảnh giác của Bùi Đạc quá nặng, cửa hông lẫn con đường kết nối tới Trấn Yêu Tư trong phủ đều có con rối của hắn trông coi, hắn không tin người.
Lâm Chức không phải là vì đánh xe, y tất nhiên biết đánh xe là con rối, nó không có sự sống. Nhưng không nhịn thì sao khiến Bùi Đạc chú ý được, huống hồ cũng không phải là càng buông thả thì càng dễ nghe, mỗi cái có một hương vị riêng, y cố ý đấy.
Giọng của yêu hồ là kiểu trong veo, lúc này lại mềm mại, ngọt lịm với dục vọng, Bùi Đạc thích.
Ngón tay hắn di chuyển, vẫn là điệu bộ mây trôi nước chảy, không khác gì với lúc chơi cờ thưởng trà, khiến Lâm Chức càng thêm xao xuyến.
Hắn hờ hững, cũng lại đắm chìm, Lâm Chức cảm nhận được.
Đây không chỉ là cảm nhận của y, sương đỏ quanh người Bùi Đạc đang hân hoan thể hiện cảm xúc của hắn.
Mật hoa trắng như sương, sánh cả với ánh trăng đêm nay.
Nhìn Lâm Chức né tránh, Bùi Đạc nhướng mày: "Chê của chính mình?"
"Tất nhiên rồi." Hồ yêu còn rất hùng hồn, nói với Bùi Đạc: "Cái đó của tôi chẳng có tác dụng gì, nếu là của đại nhân tất nhiên tôi sẽ ăn hết."
Như vậy khiến Bùi Đạc khó có thể chống đỡ, đôi mắt nặng nề nhìn Lâm Chức, mơn trớn đường vân màu đỏ trên bụng y.
"Đây là cái gì?"
Lâm Chức lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết: "Sinh ra đã có."
Y mặc cho Bùi Đạc thăm dò, lười biếng tựa vào ngực hắn.
Nhóc con này là đang thuận cán trèo lên, phát hiện quan hệ với chủ nhân đã thân mật hơn thì cũng không ngại gì nữa, thoải mái hưởng thụ tình thương, cho rằng như vậy là đương nhiên.
Bùi Đạc cảm nhận được sự thân thiết của hồ ly, không khước từ, nghịch lọn tóc tím, để đánh xe chạy xe về kinh thành.
Hắn cứ thế quên sạch sự ghét bỏ của mình với dạng người của hồ ly hồi mấy tháng trước, thấy sờ hồ ly như vậy cũng thích.
Màn sương hồng lập lòe ở đan điền của Lâm Chức theo nhịp thở, Bùi Đạc biết y đã luyện hóa được nhiều hơn.
Có lẽ không cần bao lâu nữa, Lâm Chức sẽ có thể hoàn toàn tiêu hóa yêu đan, khi ấy tu vi của y sẽ khôi phục chừng 7-8 phần, hắn cần phải bồi bổ cho y.
Để y có thể nhanh chóng trưởng thành, có thêm sức mạnh, chắc chắn sẽ khiến y ăn chút khổ sở. Nhưng vì ngày sau có thể tự tay đâm kẻ thù, và cũng là để khi hắn không còn ở đây nữa, y vẫn có thể sống tốt.
Ô Thành, Bùi Đạc thầm nhẩm, xoa nắn ngón tay Lâm Chức, vệt tăm tối nhanh chóng lướt qua mắt, viết ngày chết của Ô Diên trong đầu.
Đến kinh thành, Bùi Đạc theo thường lệ để đánh xe ngày mai hẵng vào thành, hắn bế Lâm Chức đã trở lại dạng cáo về phủ.
Thả y vào trong sen vàng đã khôi phục hào quang, trợ giúp y luyện hóa. Hắn ngồi trong sân, để thị nữ cất bàn cờ vào góc, lấy nghiên mực ra hăng hái phác họa.
Hắn vẽ liên tiếp mấy tranh hồ ly nằm trên đài sen, hồ ly chơi đồ chơi, hồ ly nằm ngủ. Khi đặt bút lần nữa, lại là một thiếu niên nghiêng thành.
Đôi mắt hồ ly nhướng lên, môi mọng đỏ thắm.
Những tranh khác treo lên, có tấm này Bùi Đạc định cất giấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]