Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Tống Gia Trúc ở phòng bếp hơi lâu, Lâm Chức không đi kiểm tra, cũng không giục.

Phá vỡ khoảng cách giữa một người và thế giới không chỉ cần có thủ đoạn cứng rắn, còn phải dịu dàng, mà quan trọng nhất là cho họ thời gian.

Hành trình mang tên nhiệm vụ cứu rỗi này không phải vở kịch một vai, y có lòng dệt lưới, không phải là thương hại cũng không phải lừa gạt.

Tiếng bước chân vang lên đằng sau, Tống Gia Trúc bưng cháo tới bàn ăn.

Bởi vì không gian có hạn nên diện tích phòng ăn cũng nhỏ, bàn ăn chỉ có một khúc, một mặt dựa vào tường, một mặt sát tủ lạnh, chỉ vừa cho hai người ngồi.

Tống Gia Trúc ngửi thấy mùi gia vị cay, bắt nguồn từ bát bún thập cẩm Lâm Chức đang ăn.

Mùi hương có hơi gắt, với người không ăn cay như cậu thì lại càng thêm kích thích.

Tống Gia Trúc không khỏi cau mày trước đống sa tế đỏ chói trong bát bún.

Lâm Chức cố tình thêm ớt thêm sa tế, nguyên chủ có thể ăn những thứ này, bản thân y lại không phải người thích ăn cay, chỉ là muốn để lại vết tích rực rỡ trong sinh mệnh của Tống Gia Trúc.

Lâm Chức nhìn Tống Gia Trúc dùng thìa chậm rãi húp cháo, không nhịn được hỏi: “Cậu ăn không à?”

Tống Gia Trúc dùng ngôn ngữ tay đáp: Có cho thêm đường.

Rèm cửa trong phòng khách đã được kéo ra, tuy vẫn đang là buổi chiều nhưng trời mưa gió nên gần như không có ánh sáng, khiến không gian trở nên xám trắng âm u.

Tống Gia Trúc rủ mắt, tiếp tục lẳng lặng ăn cơm.

Thiếu niên bị câm không thể mở miệng nói chuyện, tạo cảm giác như dây leo chết héo trong ngày đầy mây. Nhánh cây lạnh lẽo ảm đạm rủ xuống, ốm yếu vô cùng, ngăn cách khỏi thế giới.

Nhưng đối diện lại là hơi nóng lượn lờ, là mùi đồ ăn kích thích không thể bỏ qua, là màu ớt đỏ chói đến mức đau mắt, là tiếng cười của người ngồi đó cầm di động lướt mạng, phá vỡ tĩnh lặng của căn phòng, cũng nhuộm màu cho thế giới xám trắng.

Bồn sen đá được chăm sóc cẩn thận bày trên bàn ngoài phòng khách, xanh rờn dạt dào, viền lá đỏ kiều diễm vô cùng.

Tống Gia Trúc vốn định hỏi sao Lâm Chức lại tới nhà mình, rồi cảm thấy đáp án thật ra cũng không quan trọng.

Cậu ăn được một nửa, bỗng thấy Lâm Chức bên cạnh đang nhìn điện thoại thay đổi sắc mặt, có phần cuống quít đổi chỗ đồ ăn của họ.

Tống Gia Trúc hoang mang nhìn bát bún tê cay, thứ mùi gần như khiến xoang mũi tắc nghẹt của cậu khôi phục chức năng, sâu kín nhìn sang Lâm Chức. Lâm Chức lại không quan tâm, nở nụ cười với điện thoại.

“Mẹ ạ, con không ở nhà, đang ở nhà bạn ạ.”

Lâm Chức đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với mẹ, cực nhanh xoay máy quay sang chứng minh lời mình nói.

“Bên ngoài đang mưa ạ nên bọn con ăn muộn một chút.”

Tống Gia Trúc không nghe được đầu kia nói gì, chỉ có thể căn cứ vào giọng Lâm Chức suy đoán nội dung cuộc đối thoại, cũng đoán được nguyên nhân Lâm Chức đổi đồ ăn của họ.

Thức ăn quá cay nên Tống Gia Trúc không muốn nếm thử, huống hồ cái này là của Lâm Chức.

Tống Gia Trúc kiên nhẫn ngồi đó, ánh mắt quẩn quanh trên mặt bàn không mục đích, đợi Lâm Chức cúp máy rồi ăn tiếp.

“Không phải cháo hoa, cái này là cháo bỏ thêm đường ạ, ngọt lắm.”

Lâm Chức dùng thìa múc một muỗng, nghiêm trang cho mẹ ở đầu kia xem.

Cuộc gọi video này của mẹ nguyên chủ tới quá bất ngờ, không nằm trong kế hoạch của Lâm Chức, nhưng chuyện Tống Gia Trúc ốm cũng đâu nằm trong dự đoán của y, tùy cơ ứng biến thôi.

Cho dù trước mặt y bày bát bún thập cẩm cay, mẹ nguyên chủ cũng sẽ không nói gì, cùng lắm là dặn y đừng ăn quá nhiều mấy thứ này, đừng ăn cay quá, chú ý dạ dày. Lâm Chức đổi đồ ăn là có mục đích của mình.

Thiếu niên vừa trò chuyện với mẹ, vừa tự nhiên đút thìa cháo vào miệng.

Cháo hoa mềm mại có vị ngọt nhạt, lan tràn giữa răng môi.

Lâm Chức bình luận: “Mẹ nấu thử xem sao, thật ra ăn cũng ngon mà, chủ yếu là xem chất lượng gạo ạ.”



Lâm Chức lại múc một muỗng, cắn phần rìa thìa sứ, trông như đang rất tập trung nghe bên kia nói.

Từ muỗng cháo đầu tiên Lâm Chức múc lên, đầu Tống Gia Trúc đã nổ đùng một tiếng. Cậu duy trì tư thế cứng đờ, có phần xấu hổ và tức giận.

Sao Lâm Chức lại cứ thế ăn đồ của cậu chứ, dùng cái thìa cậu đã dùng?

Tống Gia Trúc nhìn chằm chằm phần môi Lâm Chức đang chạm vào thìa sứ, bờ môi đang ngậm nó hồng hào mềm mại. Lúc này cậu mới biết Lâm Chức có đôi môi dù không cười cũng tự nhiên nhếch lên.

Tống Gia Trúc mím môi, cặp mắt đen nhánh nặng nề.

“Con biết rồi, mẹ với ba cũng chú ý sức khỏe nhé, bái bai.”

Lâm Chức vừa nói vừa vô thức khuấy cháo trong chén, nói lời tạm biệt, đặt di động xuống, làm động tác thả lỏng người.

“Mẹ tôi không cho tôi ăn mấy thứ này.” Lâm Chức nhún vai giải thích với Tống Gia Trúc, lấy lại bát bún của mình, nhưng không trả bát cháo cho cậu. Y bảo: “Cậu đi múc bát mới đi, thêm đường ăn cũng ngon đấy.”

Sau đó Lâm Chức lại có chút lo lắng sờ môi: “Chắc cậu sẽ không lây bệnh cho tôi đâu nhỉ.”

Y chỉ đang trần thuật sự thật, Tống Gia Trúc nghe lại thấy mập mờ chói tai.

Cậu dịch ghế ra sau, chân ghế ma sát với sàn nhà, cố gắng thể hiện thái độ của mình.

Tống Gia Trúc múc bát cháo mới, lần này không thêm đường nữa, đứng luôn trong bếp húp sạch bát cháo chẳng có vị gì, động tác đóng nồi cơm điện cũng dùng sức hơn.

Thiếu niên im lặng buồn bực, lặng lẽ đến mức chính cậu cũng không phát hiện, chỉ có thể nhìn trộm một góc từ những mảnh vỡ của cuộc sống.

Tống Gia Trúc rửa bát, nhìn Lâm Chức, làm ngôn ngữ tay.

- -- Lần sau không được làm thế nữa.

Dù là vào nhà cậu, mớm thuốc cho cậu, nấu cháo cho cậu, hay là dùng thứ cậu đã dùng, lần sau đừng làm vậy nữa.

Từ lúc dây dưa kì lạ với Lâm Chức đến giờ, Tống Gia Trúc không biết mình đã nói câu này bao nhiêu lần.

Lâm Chức lại tùy ý đáp: “Biết rồi.”

Nhưng cụ thể là biết cái gì, y lại không nói, Tống Gia Trúc cũng không hỏi.

Tống Gia Trúc về phòng, mặc dù hôm nay không thể tới tiệm sách, nhưng cậu vẫn còn rất nhiều sách chưa đọc hết, rất nhiều bài tập chưa làm xong.

Lâm Chức ở nhà cậu luôn rất thoải mái. Trước đây mỗi lần học xong, Tống Gia Trúc sẽ về thẳng phòng, kệ cho y ở phòng khách muốn làm gì thì làm. Nhưng hôm nay, ngồi trước bàn học, cậu lại hơi mất tập trung.

Cậu mở ra tấm rèm Lâm Chức kéo lại, xuyên qua cửa kính mông lung nhìn thế giới bên ngoài, sự chú ý vô thức bay ra khỏi cửa phòng ngủ.

Nhưng bên ngoài im lặng quá, không có một âm thanh gì.

Cậu nhìn ra đầu giường, lại quay đi.

Gió bên ngoài đã dần ngừng, ngay cả mưa cũng nhỏ hơn. Tống Gia Trúc nhìn giờ, đại khái trước khi trời tối hẳn mưa sẽ ngừng.

Có lẽ là di chứng của cơn sốt, Tống Gia Trúc uống hết nước trong phòng rồi yết hầu vẫn khô rát.

Mình chỉ ra ngoài lấy nước thôi, cậu nghĩ.

Kì lạ, rõ ràng đây là nhà cậu, tại sao cậu phải do dự như vậy.

Tống Gia Trúc mở cửa phòng ngủ, Lâm Chức đang ngồi trên ghế sô pha, điện thoại đặt trên bàn trà, khoa tay múa chân làm gì đó.

Tống Gia Trúc nhẹ nhàng khép cửa lại, cầm chiếc cốc trong tay, đầu óc trống rỗng. Thật ra cậu cũng không nghĩ gì, chỉ là không muốn quấy nhiễu cái gì đó.

01 báo cáo chi tiết hành vi của đối tượng nhiệm vụ, vui sướng ngâm nga trong đầu Lâm Chức.

01: [Kí chủ, đối tượng nhiệm vụ chắc chắn rất cảm động! Tôi cảm giác ánh rạng đông ở trước mắt rồi.]



Nó vĩnh viễn tin tưởng kí chủ!

Lâm Chức nhìn thầy giáo dạy ngôn ngữ tay trong video, khẽ cười: [Cảm động à? Chắc là có một chút.]

Lâm Chức cảm thấy với tính cách của Tống Gia Trúc, loại hành vi này không hoàn toàn là cảm động. Tuy y nói học ngôn ngữ tay là vì chê Tống Gia Trúc viết quá chậm, nhưng Tống Gia Trúc sẽ không tự luyến đến mức cho rằng y học là vì cậu.

Có lẽ nhiều hơn cả là sự né tránh với những gì mình không biết, lo rằng sẽ xuất hiện cảnh tượng mình không muốn nhìn thấy. Ví dụ như sợ y sẽ chế giễu cậu, cũng có thể là xấu hổ quá không học ngôn ngữ tay nữa, hoặc là kéo cậu tới bắt cậu dạy cho mình, nên Tống Gia Trúc dứt khoát không làm phiền.

Tâm sự thiếu niên như hạt mưa, không tìm được chúng bắt nguồn từ đám mây nào.

Lâm Chức không ở lại nhà Tống Gia Trúc lâu, mưa tạnh là xách ô ra về.

Khi Tống Gia Trúc ra khỏi phòng ngủ lần nữa, phòng khách đã không còn bóng dáng Lâm Chức.

Ngay cả đồ ăn rác mà y ăn dở cũng mang theo, nếu không phải thùng rác còn giấy ăn và cháo hoa trong nồi cơm đại diện cho dấu vết của Lâm Chức thì thật sự giống như y chưa từng đến.

Tống Gia Trúc thoáng nhìn vỏ ghế sô pha, nghĩ tới kế hoạch hôm nay tháo vỏ ra giặt của mình, nhưng thời tiết lại không thích hợp để phơi nắng.

Lại tới thứ Hai, trời không còn mưa dầm như ngày hôm qua, mới sáng đã nắng to, nhiệt độ không quá cao, nhưng nóng ướt khiến lòng người khó chịu.

Đây là đặc sắc của mùa thu nơi đây, lúc lạnh lúc nóng, nhiệt độ chợt hạ lại chợt tăng, thay đổi thất thường.

Cũng may loại tình huống này sẽ không kéo dài quá lâu, cùng lắm là một tuần, thể hiện mùa thu đã từng ghé.

Chủ nhiệm lớp dặn dò mọi người phải chú ý giữ ấm, đừng có thấy nắng mà ăn mặc phong phanh, tránh sinh bệnh.

Máy đun nước trong lớp trừ mùa hè ra thì gần như luôn trong trạng thái cắm điện, bởi vì thời tiết thay đổi nên có rất nhiều người muốn uống nước nóng. Nhiều người sẽ cần phải xếp hàng, có vài người còn dứt khoát nhờ bạn rót hộ.

Hà Vũ Tình cầm hai ly nước của bạn mình, đi ngang qua bàn của Lâm Chức thì còn tiện thể cầm luôn cốc của y.

Lâm Chức vội vàng nói: “Tớ tự rót được...”

Y vẫn còn nhớ thiết lập nhân vật, nói cũng lí nhí.

“Không sao, bạn bè cả, đằng nào tớ cũng tiện đường.”

Hà Vũ Tình cười, khua cái cốc trong tay, như người lái buôn.

“Vậy cảm ơn cậu, lần sau tớ sẽ rót nước hộ mọi người.”

Y cười ngượng ngùng như vậy khiến tất cả đều coi là thật.

Tống Gia Trúc nhìn y, lại cụp mắt nhìn sách trên bàn, hàng mi tạo thành chiếc bóng nhạt dưới mắt.

Buổi sáng trời còn quang đãng, đến chiều đã âm u, có dấu hiệu sắp mưa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có nổi một hạt.

Thời tiết như vậy, tiết thể dục thứ 2 bị hủy bỏ, biến thành tiết Đại Số.

“Mọi người lấy ra bài thi tuần sáng hôm qua làm đi.”

Giáo viên Đại Số không mang bài thi cũng không cầm đáp án, dứt khoát cầm bài thi của Tống Gia Trúc.

Là học trò cưng của tất cả các thầy cô, thiên phú học tập cực cao, được khen là thiên tài, Tống Gia Trúc cũng rất xứng với danh hiệu của mình, nhất là trong môn Toán, bài thi của cậu giống hệt với đáp án tiêu chuẩn của thầy giáo.

Thầy Đại Số khẽ bảo: “Em xem chung với bạn cùng bàn nhé.”

Nói xong đi lên bục giảng, lấy phấn ra viết, gõ bảng đen để mọi người tập trung.

Lâm Chức trải bài thi ở giữa bàn hai người họ, ngay cả ghế cũng nhích sang phía Tống Gia Trúc.

Trong ngày thu khô hanh, Tống Gia Trúc ngửi thấy mùi hương ngòn ngọt từ người Lâm Chức, khác hẳn với mùi thơm pha tạp ngày y say rượu, thứ mùi này thuần túy, giống chiếc lưới dày tinh tế.

_________________________

Tui chuẩn bị bán hàng mn ạ, nhưng bán ở Âu Mỹ nên có bạn nào ở nước ngoài ghé qua ủng hộ nhé =)))))))) Có gì tui sẽ gắn link đa cấp sau =))))))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.