Edit: Ry 
Giờ phút này, dù là Nhu Nhu đang ngồi trong vườn cũng cảm nhận được sự mất mát mà Minh Dao thể hiện. 
Anh lập tức chỉnh đốn lại bản thân, đôi mắt nhìn Lâm Chức, hứa hẹn mà nói: “Anh sẽ cố gắng để em đồng ý.” 
Nếu như phải dùng ngôn ngữ cố chấp hơn biểu đạt, thì đó chính là “Anh nhất định sẽ khiến em chịu gả cho anh“. 
Lâm Chức cười không đáp, đặt cái hộp nhỏ trong tay xuống trước mặt Minh Dao. 
“Nó thuộc về em.” 
Lần này ngôn từ của Minh Dao lại không uyển chuyển như lúc hứa hẹn vừa rồi, thái độ tương đối cứng rắn nắm tay Lâm Chức lại, để y cầm chắc chiếc hộp chứa dây chuyền đá quý. 
Để tránh cho Lâm Chức nói lời từ chối, Minh Dao lảng sang chuyện khác: “Đến giờ ăn tối rồi.” 
Trong mắt Lâm Chức mang theo ý cười không rõ nghĩa, y cũng không mở chiếc hộp ra mà cất nó vào túi. 
Về sau Minh Tri Tề cũng không xuất hiện lại, dường như ông tới đây một chuyến chỉ là để đưa quà. 
Nhưng vì sự xuất hiện của ông, Lâm Chức cảm nhận được rào cản mơ hồ không rõ luôn nằm dưới đáy lòng Minh Dao đã biến mất. 
Giờ Minh Dao có thể tự nhiên nói với y chuyện quá khứ, kể cho y nghe về ngày xưa, về ba mẹ mình. 
“Trước kia anh biết bọn họ rất ân ái, vì thỉnh thoảng họ còn vứt anh cho ông bà để đi tận hưởng thế giới hai người, mấy ngày như kỉ niệm kết hôn gì đó. Mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-dien-hinh-cuu-roi/3489445/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.