Chuyện hóa chất rất quan trọng, Minh Dao nói chuyện với Lâm Chức một hồi lại mang đồ ra ngoài.
Lâm Chức nhìn đèn xe dần xa, khuỷu tay chống lên lan can đỡ má, đôi mắt xa xăm bao la.
Y có cảm giác nhiệm vụ này sắp kết thúc rồi, không phải vì Minh Dao đã có thể đứng dậy, miễn cưỡng đi được mấy bước, mà là thái độ của anh ta. Mặc dù không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng Lâm Chức biết chỉ cần mình không đổi thái độ, cuộc sống của Minh Dao có y góp mặt sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Giống như hệ thống nói vậy, anh sẽ thêm yêu quý cuộc sống này.
Lâm Chức cũng không phải là không muốn, thật ra y không thể tỉ mỉ phân tích cảm xúc của mình hiện giờ. Đi tới chỗ tủ rượu chọn một chai, y ngồi ở phòng khách nhỏ trên tầng ba, tự nhiên thưởng thức.
Mà ở bên kia, trước khi tới phòng thí nghiệm Minh Dao đã gọi điện thông báo chuyện này, đương nhiên anh chỉ gọi cho thành viên của tổ hạt nhân.
Tin tức này đối với các thành viên của tổ hạt nhân thật sự là một chậu nước lạnh, vì trước khi đưa ra phát minh họ đã lặp đi lặp lại thí nghiệm rất nhiều lần, thất bại vô số mới có được thành công ngày hôm nay. Nếu quả thật có vấn đề, dù tỉ lệ có nhỏ đến mấy, chỉ cần có một người xảy ra chuyện vì họ, họ cũng khó mà chối bỏ tội lỗi.
Người phụ trách chính là một người đàn ông đeo kính, hắn không lớn tuổi, thậm chí còn được tính là tương đối trẻ trong nhóm kĩ thuật viên cốt cán, nhưng tài năng và sự nỗ lực của hắn là điều nổi bật nhất trong số các thành viên. Chuyện quan trọng hơn nữa là kĩ thuật này vốn do hắn đề xuất, đồng thời áp dụng thực tiễn, thế nên vừa nhận được thông tin, hắn lập tức đi tìm hiểu.
Trong phòng thí nghiệm có rất nhiều động thực vật sống dưới nước, đây đều là sinh vật được nuôi nấng bằng nước đã quy trình xử lý kia. Để có thể so sánh tốt hơn, phòng thí nghiệm còn nuôi cả chuột bạch lẫn thỏ, chúng đều khỏe mạnh hoạt bát, bề ngoài thì không thấy có vấn đề gì.
Minh Dao tới, sau đó là một chuỗi thu thập mẫu, đi xét nghiệm, dưới trướng tập đoàn có phòng xét nghiệm nên có thể lấy được số liệu nhanh nhất.
Để nghiên cứu ra ảnh hưởng với người, người phụ trách đeo kính còn hẹn lịch xét nghiệm cho bản thân. Trong mấy năm làm nghiên cứu, hắn gần như coi phòng thí nghiệm là nhà, sau khi nước sinh hoạt ở phòng thí nghiệm chuyển thành nước đã qua xử lý hạt nhân, hắn vẫn luôn dùng nó tắm rửa nấu nướng.
“Ông chủ, người phát hiện ra chuyện này không đi cùng ngài sao?”
Người phụ trách nhìn ra sau ông chủ, chỉ thấy mỗi thư kí Cao, mà trước đó trong điện thoại ông chủ nói là “có người” phát hiện, tất nhiên không phải ông chủ tự dưng tìm được.
“Phu nhân của tôi là người phát hiện ra chuyện này, nhưng em ấy không phải người trong nghề, chỉ là có hứng thú với việc tôi làm.” Minh Dao hời hợt nói, vẻ mặt không thay đổi, nhưng loại hãnh diện còn mang chút khoe khoang đó thật sự là lồ lộ ra ngoài.
Thư kí Cao cố gắng giữ cho biểu cảm trên mặt mình lạnh như tiền, không ngừng nói với bản thân rằng mình rất cần công việc này, nên nhất định không được cười, thậm chí còn vô thức phối hợp diễn trò với ông chủ.
Người phụ trách thầm nghĩ còn có chuyện tốt như vậy sao, kết hôn còn có người hỗ trợ kiểm tra dự án, vừa “vâng vâng” gật đầu vừa hâm mộ.
Minh Dao cảm nhận được sự hâm mộ của hắn, hết sức hài lòng.
Cho dù là xét nghiệm nhanh thì cũng cần thời gian, đến rạng sáng Minh Dao mới về nhà. Phát hiện phòng ngủ của mình không có ai, anh lại không mất mát như trước, cái ôm hồi tối khiến anh cảm nhận được một sự thân mật khác ngoài giao hẹn, lập tức đi vào thang máy xuống lầu bốn.
Lâm Chức không khóa cửa phòng, lúc Minh Dao mở cửa thì đèn đã tắt, rèm cũng kéo xuống một nửa, từ tia sáng ảm đạm có thể thấy được bóng người nằm trên giường.
Minh Dao không định làm phiền giấc ngủ của Lâm Chức, đang định nhẹ nhàng ra ngoài, lại nghe thấy tiếng hỏi thăm còn chút buồn ngủ: “Minh Dao?”
“Là anh.” Minh Dao vừa đáp vừa lại gần giường Lâm Chức, có lỗi nói: “Đánh thức em à?”
Thanh niên bị quấy rầy giấc mộng có vẻ còn chưa tỉnh táo, lặp lại động tác chớp mắt.
Tay Lâm Chức để ngoài chăn, Minh Dao nắm lấy bàn tay mềm mại, ngón tay vô thức gõ nhẹ, an ủi theo bản năng.
Trong phòng quẩn quanh bầu không khí dịu êm lạ kì, quyến luyến tĩnh lặng.
Não bộ của Lâm Chức dần tỉnh táo, trước khi ngủ y có uống rượu, nhớ lại chút chuyện năm xưa, có rượu giúp chìm vào giấc ngủ, vừa rồi là phản ứng vô thức khi nhận ra có người vào phòng.
Dù sao y cũng đã ở thế giới này nửa năm, không còn cảm giác rối loạn kiếp trước kiếp này như hồi mới xuyên tới, người có thể vào phòng y đại khái chỉ có Minh Dao.
Lâm Chức nhỏ giọng đáp: “Không sao.”
“Mọi chuyện sao rồi?”
Việc này không thể xử lý nhanh như vậy, đương nhiên là Lâm Chức biết, nên không hỏi đã xong chưa.
“Đang trong quá trình kiểm tra, người của phòng thí nghiệm đã bắt đầu nghiên cứu chuyện này.”
Giọng Minh Dao bình thản, tạo cho người nghe cảm giác yên ổn lạ kì, như thể chuyện gì với anh cũng là vấn đề có thể khắc phục. Nhưng sự thật lại không phải vậy, nếu không anh ta đã không trở thành đối tượng cứu rỗi của Lâm Chức.
Có nhiều thứ sẽ không biểu lộ ra ngoài, giống như núi băng dưới mặt biển, hay bóng ma trong đêm tối.
“Vậy là tốt rồi, anh mau đi nghỉ đi.” Lâm Chức hơi híp mắt, buồn ngủ quá.
Minh Dao gật đầu, đặt tay Lâm Chức vào trong chăn, chuẩn bị đẩy xe đi.
Nhưng anh vừa mới buông tay Lâm Chức, đã cảm nhận được người kia kéo lại.
Tiếng Lâm Chức mang theo cơn buồn ngủ mông lung và mềm mại, khe khẽ nói: “Không hôn chúc ngủ ngon à?”
Dường như Lâm Chức luôn như vậy, dùng dáng vẻ vô tội mềm mại nhất khiến lòng người dậy sóng.
Minh Dao gần như không nỡ rời khỏi căn phòng này, chỉ muốn lên giường ngủ cùng y.
Nụ hôn chúc ngủ ngon vốn chỉ là chạm một cái rồi rời, trong đêm tối quá đỗi tĩnh lặng lại trở nên vô cùng diễm lệ triền miên.
“Ưm...”
Trong cặp mắt xinh đẹp đã nhập nhèm của thanh niên nổi lên hơi nước, hô hấp bị cướp đoạt nên hơi khó thở.
Cuối cùng Lâm Chức vẫn không giữ Minh Dao lại, vẫy tay chào anh.
Tuy có danh hiệu người vợ hợp pháp, nhung Lâm Chức lại giống một tình nhân ngọt ngào xấu xa hơn. Y khiến người ta tràn ngập yêu thương và dục niệm vô hạn, rồi tủm tỉm cười đi mất.
Một câu của Lâm Chức, khiến Minh Dao vốn định rời đi lại có tâm tình khác.
Anh lưu luyến không rời ra ngoài, trở lại phòng ngủ chính, nghiêm túc cân nhắc một việc.
Có thể phá phòng ngủ của mình hoặc là phá phòng của Lâm Chức không nhỉ?
Có điều mấy ý tưởng này đều quá hoang đường, Minh Dao vô cùng rầu rĩ, rốt cuộc phải làm sao để người vợ hợp pháp chịu ngủ chung với anh đây?
Đại khái mấy ngày sau, từng báo cáo ra kết quả.
Trải qua xét nghiệm kiểm chứng, con người tiếp xúc thời gian dài với nước chứa loại hóa chất này thật sự sẽ mắc bệnh ngoài da, minh chứng tốt nhất là người phụ trách sử dụng loại nước này trong thời gian dài đã có triệu chứng nổi mẩn trên da, chỉ là tập trung ở lưng lại không mấy rõ ràng nên hắn không để ý.
Người trong phòng thí nghiệm nhao nhao biểu thị người phụ trách quá xui xẻo, số liệu biểu thị tỉ lệ mắc bệnh rất nhỏ, thế mà hắn cũng trúng thưởng. Bản thân người phụ trách lại thấy vậy cũng tốt, có hỗ trợ cho việc nghiên cứu.
Mặc dù có vài nhà máy đã bắt đầu áp dụng kĩ thuật, nhưng nước họ xử lý không phải nước dùng cho sinh hoạt. Các nhà máy chịu trách nhiệm xử lý nước sinh hoạt đã được Minh Dao quyết định ngưng sử dụng kĩ thuật mới, tạm chuyển về dùng kĩ thuật cũ cho đến khi họ tìm ra biện pháp giải quyết hóa chất.
“Cũng may em phát hiện chuyện này, nếu không kéo dài một thời gian thì chỉ sợ anh sẽ gây bất hạnh cho một số người.”
Minh Dao lại một lần nữa nói lời cảm ơn với Lâm Chức, không phải vì khách khí, mà chuyện này đều là công lao của y, anh có nhắc cũng là chuyện đương nhiên.
Minh Dao không chỉ nói miệng, mà còn cho Lâm Chức một tấm thẻ đen trực thuộc tài khoản của mình, xem như cảm ơn.
Thật ra Minh Dao vẫn luôn muốn đưa Lâm Chức tấm thẻ này. Từ dạo trước anh đã nghĩ một tháng hai mươi vạn tiền sinh hoạt là quá ít, nhưng sợ lấy ra sẽ bị Lâm Chức dùng vụ hợp đồng từ chối, giờ có một lí do vô cùng hợp tình hợp lý, cuối cùng anh cũng tặng được cho người ta.
“Không phải lỗi của mọi người, tất cả đã rất cẩn thận nghiêm túc, chỉ không ngờ chuyện này lại xảy ra.”
Con người cũng không phải sinh vật toàn trí toàn năng, nếu như có thể biết trước được hậu quả của mọi hành vi, vậy thì không phải là người bình thường nữa rồi.
Lúc biết chuyện này Minh Dao không hề thờ ơ, vậy đã khiến Lâm Chức rất hài lòng.
Có bao nhiêu người đứng ở vị trí như Minh Dao sẽ dễ dàng coi thường tỉ lệ rất nhỏ đó, Lâm Chức không cần phải nói thêm.
Phần lớn đám tư bản có tính tình như thế nào, Lâm Chức nắm rõ như lòng bàn tay.
Minh Dao thoáng im lặng rồi nói: “Dù là vô tình hay cố ý, nếu chuyện này là do anh gây ra, vậy không thể đổ lỗi cho người khác.”
Lâm Chức nhìn anh, biết Minh Dao đang nói về chuyện này, lại cũng không phải.
Cái chết của mẹ Minh là chuyện không thể xóa nhòa trong lòng anh, nhất là khi cha anh còn lên án anh vì việc này.
“Nhưng em lại thấy không phải là lỗi của anh.” Lâm Chức nhẹ nhàng nói, y nhìn Minh Dao, cong môi cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]