-Mục tiêu thì chỉ có một, trong khi truy tung Bạch phu nhân thì lại có đến hai phe.
Đinh Khai nói:
- Tại hạ nhớ tới một câu châm ngôn.
- Câu gì?
- Cùng nghề thì đố kị.
- Ha ha! Đinh lão đệ thật là người thẳng thắn, cực kỳ hào sảng.
Tiêu Chấn ngẩng mặt cười lớn, sau đó lại nói:
- Nhưng những lời này dùng với chúng ta lại có chút không thỏa đáng.
- Không thỏa đáng?
Đinh Khai nói:
- Không thỏa đáng chỗ nào?
- Xin thứ cho lão phu nói thẳng!
Tiêu Chấn cười nói:
- Ngoại trừ kinh nghiệm giang hồ không nói đến, luận về tuổi tác lão phu ít nhất cũng già hơn ba mươi năm…
- Ồ!
Đinh Khai nói:
- Ý của tôn giá là lớn nhỏ có thứ tự, chúng ta phải nên nhường bước?
- Không không!
Tiêu Chấn vội vàng nói:
- Người nên nhường chính là lão phu.
- Ngươi nhường?
Lâu Đại Chiêu trố mắt hỏi:
- Lời này của ngươi là thật sao?
Hiển nhiên hắn không thể tin, vị Giang Nam bá chủ này từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, không ngờ chỉ nói một lời lại từ bỏ dễ dàng như vậy.
Chẳng lẽ giang hồ đồn đãi về sự ngang ngược bá đạo của y đều là giả?
Càng kỳ quái chính là từ đầu đến cuối y không hề nhắc đến việc nhi tử bảo bối Tiêu Lâm Phong bị lăng nhục.
Lẽ nào y không biết?
Nếu như đã biết, chẳng lẽ y lại nuốt được cơn giận này?
Lâu Đại Chiêu có lẽ còn không hiểu rõ, trên thế gian có loại người kiêu hùng và đại gian đại ác tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-dao-tuy-nguyet/35919/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.