“Ngươi thật sự là không nhớ rồi.” Nhưng mà Quân Lẫm Dạ rất nhanh thì bình thường trở lại.
”Ngươi không nhớ cũng không sao, ta nhớ là được.”
Vẻ mặt của Lăng Khê không hiểu gì mà nhìn Quân Lẫm Dạ.
”Ngươi thật sự không muốn gả cho bổn vương?” Quân Lẫm Dạ trông đợi nhìn LăngKhê, hi vọng nàng có thể nói ra đáp án khiến hắn cao hứng.
”Nóinhảm.” Lăng Khê lần nữa tặng một băng phiến cho Quân Lẫm Dạ, phảng phấtđang nói đây không phải là một sự thực rất rõ ràng sao?
Quân Lẫm Dạ cũng không giận nói tiếp: “Ngươi hình như rất không muốn ở nơi này, đúng không?”
Lăng Khê nhíu mày, ý bảo Quân Lẫm Dạ nói tiếp.
”Tuy rằng ngươi không muốn ở nơi này, nhưng là trước mắt ngươi vẫn không thể rời khỏi, đúng chứ!”
Lăng Khê tiếp tục nhíu mày: “Không sai.”
”Cho nên chúng ta thương lượng như thế nào.”
Lăng Khê nghe được Quân Lẫm Dạ nói như vậy, cảm thấy dường như cũng không tệ, liền gật đầu, ý bảo Quân Lẫm Dạ nói tiếp.
”Ngươi gả cho bổn vương ngươi liền có thể rời khỏi nơi này, hơn nữa trước mắtđây là cách nhanh nhất ngươi có thể rời khỏi đây. Sau khi ngươi gả chobổn vương, bổn vương cũng sẽ không hạn chế sự tự do của ngươi, ngươithích chơi thế nào thì chơi thế đó, chỉ cần không rời khỏi kinh thành là được, bổn vương cũng sẽ không ép buộc ngươi làm chuyện ngươi khôngthích. Như thế nào, rất có lời đi!” Quân Lẫm Dạ nói xong liền thẳng tắp nhìn về phía Lăng Khê, trong ánh mắt mang có vẻ chờ mong, nhưng rấtnhanh thì bị hắn che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-cung-tro-dua-phuc-hac-tieu-manh-phi/18397/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.