Thanh Loan tộc trời sinh đã giỏi ca múa, tiếng ca ấy gần như là tiếng trời, mà ở thời viễn cổ Thanh Loan lại có điểm không giống hiện tại. Trước kia Thanh Loan tộc tự xưng là vì yêu mà sinh, nếu không gặp được tình yêu chân thành sẽ tuyệt không mở miệng ca xướng, nhưng hiện tại Thanh Loan tộc tuy vẫn trung trinh với bạn lữ, nhưng từ lâu đã không phải chỉ vì chí ái mà xướng.
Nghiên Sương cảm thấy thập phần khó hiểu, vì sao cha mẹ với tộc nhân đều không ngừng yêu cầu nàng ca hát chứ? Nàng không muốn vì hư vinh mà phô diễn tiếng ca của mình, nàng thầm mong dâng hiến thanh âm của mình cho duy nhất một người mà thôi.
Nguyên nhân vì Nghiên Sương dù thế nào cũng không chịu mở miệng, Thanh Loan tộc trưởng cho rằng nàng trời sinh không thể ca xướng, là sỉ nhục trong tộc, trong lúc giận dữ liền đuổi Nghiên Sương đi. Thanh Loan tộc ở đỉnh Luân Hoàng, trong núi có vô số yêu thú hung mãnh, lại hạ cấm chế không thể phi hành, lúc ấy Nghiên Sương còn chưa trưởng thành, dù nàng thực lực không tầm thường, cũng vì rời khỏi Luân Hoàng sơn mà hao hết pháp lực, té xỉu dưới chân núi.
Sẽ chết sao? Còn chưa tìm được người kia đã chết sao? Trước khi mất đi ý thức, Nghiên Sương không cam tâm nghĩ.
***
Thế nhân đều biết đệ tử của Thiên Miểu chân nhân Bạch Huyền phái thiên phú trác tuyệt, từ khi bái nhập làm môn hạ Thiên Miểu càng tu luyện khắc khổ, tu vi ngày càng tăng trưởng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-chinh-quy-luyen-ai/3194674/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.