Tự biết trúng kế của đối phương, Thanh Sơ cũng không giận, thu hồi phi kiếm nhìn về phía giường.
Lúc này, Mộng điệp đã phong ấn xong trí nhớ của Lục Diêu, lảo đảo bay trở về trữ linh túi của Thanh Sơ. Hai người kia sau này xử lý cũng không muộn, kế tiếp, cần thu thập vạn nhân tinh phách đã.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“!” Thanh Sơ đột nhiên xoay người, không dám tin mà nhìn Lục Diêu đang gian nan ngồi dậy, thân thể đi trước ý thức xông tới, “Có khỏe không?”
Một tay khẽ đỡ cái trán, Lục Diêu quay đầu nhìn Thanh Sơ, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời mang theo tia nghi hoặc, “Hơi chút choáng váng. Quan trọng hơn là, ngươi là ai?” Thật kỳ quái, vì sao mình không có ấn tượng với bất kể cái gì, ngay cả đối với chính mình cũng vậy.
Mộng điệp rút ký ức là không thể khống chế, cho nên Thanh Sơ từ đầu đã biết Lục Diêu sẽ quên tất cả, kể cả chính mình, vì vậy biểu hiện thập phần bình tĩnh, “Thanh Sơ, ái nhân của ngươi.”
“Ân......” Sau khi mất trí nhớ Lục Diêu tựa hồ không như trước kia, nghe lời này cũng không có lộ ra vẻ bất đắc dĩ hay phiền táo, ngược lại có chút hứng thú đánh giá Thanh Sơ, “Vậy vì sao ta không nhớ rõ ngươi?”
“Ngươi vô ý bị người ám toán, trí nhớ hoàn toàn biến mất, thân thể suy nhược.”
Lục Diêu vốn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng hắn tựa hồ cũng không có quyết định này, “Y phục của ngươi làm sao vậy?” Nói xong, ánh mắt Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-chinh-quy-luyen-ai/3194664/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.