Nghe thấy lời Tiêu Thanh Nhã nói, không hiểu sao Nam Cung Tàn Nguyệt cảm thấy dễ chịu.
- Ha ha! Ngài hỏi chuyện gì sao? Hoàng thượng chẳng lẽ Ngài không biết? Các người bày ra màn kịch này không phải là muốn thần thiếp tự động biến ra khỏi Hoàng cung sao? Thần thiếp đã nói từ trước rồi, Ngài đưa lệnh bài xuất cung cho thần thiếp, ta tự mình đi, hai người không cần thiết phải sỉ nhục ta như vậy?
Tại sao mấy người này hết lần này đến lần khác muốn sỉ nhục nàng? Xấu xí thì nhất định phải bị kỳ thị, dè bỉu sao? Nàng béo thì sao nào? Có người muốn béo mà cũng không được ý!
- Ngươi mãi mãi đừng có mơ được rời khỏi Hoàng cung này!
Nam Cung Tàn Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, lông mày khẽ nhướn, hắn xoay người nhìn nhìn Tiêu Thanh Nhã trông còn béo hơn con heo. Hắn nhìn nàng thật sự cảm thấy buồn nôn, thật không biết đệ đệ làm thế nào mà hôn được nàng ta.
- Ngươi cũng đừng mơ tưởng rằng Trẫm giữ ngươi lại là vì thích ngươi. Hoàng cung này không có ngươi cũng không có gì vui nữa, Hoàng hậu nàng nói phải không?
Tiêu Thanh Nhã đột nhiên cảm thấy sức lực như bị vắt kiệt, hắn không cho nàng đi, lại thường xuyên đến làm phiền nàng, nàng tức giận hét về phía Nam Cung Tàn Nguyệt:
- Vậy từ sau hai người đừng có đến làm phiền thần thiếp nữa!
- Ngươi có muốn Trẫm đến Trẫm cũng không đến!
Nói rồi hắn phẩy tay áo, đi ra ngoài.
Nam Cung Hạo Thiên cũng nhướn mày, từ từ đứng dậy:
- Ngươi nói ngươi có người trong lòng rồi, rốt cuộc người đó là ai? Chắc không phải là Hoàng huynh đấy chứ?
Trong lòng gã có một nỗi đau không tên, tại sao ai cũng thích Hoàng huynh? Chỉ vì Hoàng huynh có quyền lực, là người đứng trên vạn người sao?
Tiêu Thanh Nhã chẳng thèm để ý đến Nam Cung Hạo Thiên, tức giận thở hồng hộc đi đến chỗ bàn uống nước. Nàng ngồi xuống, uống một hụm trà rồi hung hắng cắn một quả táo. Thật là làm nàng tức chết mà, sao có thể ức hiếp người quá đáng như thế, hôm nay coi như là một ngày xui xẻo, cùng lúc đụng phải cả hai tên ôn thần.
- Nương nương, người đừng tức giận nữa!
Tiểu Liên thấy Hoàng thượng và Vương gia đều đi rồi, cũng đứng dậy đi vào trong phòng, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Tiêu Thanh Nhã. Hoàng thượng và Vương gia cũng thật quá đáng, sao lại đối với nương nương như vậy? Nương nương hiền từ nhân hậu, lại vừa hào phóng, cởi mở, sao không có nam nhân nào phát hiện ra điểm tốt của nương nương?
- Nương nương thật đáng thương, hu hu!
Tử Nhi nức nở, vừa lau nước mắt vừa chạy lại bên Tiêu Thanh Nhã.
- Nương nương, nô tỳ vừa nghe biên quan cấp báo, ba ngày nữa Thừa tướng sẽ về triều. Hoàng cung sẽ tổ chức tiệc lớn chào mừng Ngài ấy, nương nương Người có phải đi không?
Tiểu Hồng nhớ đến lời dặn của Tiêu Thanh Nhã, tất cả các buổi tiệc, sư kiện to nhỏ đều phải báo cho nàng, huống hồ lần này là tiệc tẩy trần của Thừa tướng, Tiểu Hồng không dám chậm trễ, vội bẩm báo ngay.
Tiêu Thanh Nhã lại tức giận cắn một miếng lớn nữa:
- Đi chứ, sao lại không đi? Hắn sợ mất mặt, ta càng phải đi, lần này ta phải đi để làm hắn mất hết thể diện, hừ!
- ĐỪng mà nương nương, nô tỳ xin Người đừng đi!
Tiểu Hồng vội quỳ sụp xuống, đến Tiểu Liên và Tử Nhi cũng sợ hãi quỳ xuống.
Tiêu Thanh Nhã bị dọa cho giật mình, sao vậy? Sao tất cả đều quỳ xuống? Đương nhiên nàng biết ba người họ cầu xin nàng không phải lo nàng đi làm mất thể diện quốc gia, nhất định là có chuyện gì đó:
- Các ngươi sao vậy? Mau đứng dậy đi, có chuyện gì đứng nói vẫn tốt hơn!
- Nương nương, chúng nô tỳ thật sự không muốn Người bị kẻ khác ức hiếp! Cho nên cầu xin nương nương đừng nên đi!
Tiểu Liên ngẩng đầu khó xử nói.
- Đứng dậy cả đi đã!
Tiêu Thanh Nhã vứt hột táo vào trong đĩa, đứng dậy nhìn đám tiểu cung nữ, thật lòng nói:
- Yên tâm đi, Hoàng đế và Vương gia không làm được gì ta đâu, bọn họ dám ức hiếp ta, ta sẽ để cho hai người đó hối hận đến chết!
- Nương nương, nô tỳ nói không phải là Hoàng thượng và Vương gia, nương nương Người quên Thừa tướng rồi sao?
Tiểu Liên đột nhiên nhớ ra nương nương bị mất trí nhớ, nhanh chóng nói:
- Nương nương, Thừa tướng chính là nam nhân mà trước kia nương nương ái mộ, Người từng đem thư đến tận nhà hắn, bắt Ngài ấy phải xem đó!
Nhớ đến chuyện này, Tiểu Liên cũng cảm thấy xấu hổ, khó nói.
- Nói tiếp đi!
Chuyện này cũng khá thú vị, nói không chừng thừa tướng đó cũng từng bị Tiêu Thanh Nhã kia làm khổ rồi.
- Hôm đó là lễ hội hoa đăng, nương nương gặp được Thừa tướng ở hội chùa. Vừa gặp, Người đã say mê Thừa tướng, ngày ngày viết thư gửi cho Thừa tướng, có lần còn đến tận phủ đưa thư, kết quả, Người bị Thừa tướng đẩy ngã ra ngoài phủ. Nhưng nương nương không từ bỏ, trèo lên nhất quyết muốn đưa thư cho chàng. Thừa tướng không kìm được đã mắng chửi nương nương trước mặt nhiều người. Cũng kể từ lần đó, người khắp thiên hạ đều biết nương nương có sở thích gửi thư tình cho các nam nhân tuấn mỹ.
- Vậy không có người nào thích ta sao?
Sao nam nhân nào cũng ghét nữ nhân này như vậy, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, người ta đã không cần rồi, nàng ta còn cố tình cưỡng ép đưa thư cho bằng được, không bị sỉ nhục mới lạ.Tiêu Thanh Nhã kia sao si tình thế?
- Chúng nô tỳ đều thích nương nương!
Tiểu Liên vội vàng nhân cơ hội trổ công phu vỗ mông ngựa.
- Giống đực có không?
Nàng ta gửi đi không biết bao nhiêu thư tình, ít ra cũng phải có một người chứ nhỉ?
- Trước đây nương nương có nuôi một con chó đực!
Tiểu Liên nghĩ cả nửa ngày, giống đực cũng chỉ có con chó này thôi, rồi còn bổ sung thêm:
- À, còn có lão gia nữa!
- Muội muốn tức chết ta phải không? Nói về tên Thừa tướng kia đi, hắn là người như thế nào?
Mỹ nam tuấn mỹ nhất? Nếu nói đến tuấn mỹ nhất, thì phải là tên mặt trắng Nam Dương rồi, dáng vẻ đó thật đáng yêu!
- Thừa tướng rất anh tuấn!
- Rất cao lớn!
- Địa vị ngang với lão gia!
- Thừa tướng rất phong độ!
Một đám cung nữ tranh nhau miêu tả, tung hô hắn, Tiêu Thanh Nhã cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên, không phải chứ? Đám nha đầu này đều yêu thầm tên đó cả rồi sao? Khi nói về Hoàng đế và Vương gia cũng không phấn khích đến thế, nhưng còn phong độ? Kẻ mà làm nhục người khác trước mặt bao người còn nói đến chuyện phong độ?
- Thừa tướng chính là đức lang quân trong mơ của tất cả nữ nhân.
Tiểu Liên nghĩ đến mà ửng hồng hai má.
- Thừa tướng còn đặt biệt danh cho người là 'Xấu xí cực phẩm'!
Tiểu Liên hy vọng câu nói này sẽ khiến nương nương hiểu được Thừa tướng coi thường Người bao nhiêu!
- Xấu xí cực phẩm? Thôi bỏ đi, ta không đi nữa, bây giờ ta đã rất muốn đánh người rồi, lần này đi lỡ lại bị hắn sỉ nhục thì sao?
Lần này Tiêu Thanh Nhã quyết định làm đà điểu vậy, bao lần đi cũng chỉ tự chuốc khổ vào thân, sao lần này còn phải đi để làm trò cười cho bọn họ?
- Nương nương, lúc nãy nô tỳ kịp nhìn được cân nặng của Người, hình như là khoảng 120kg!
Tiểu Lục khẽ nói.
- Trời ơi! Ta biết rồi, đợi một tháng nữa cân lại. Đúng rồi, mau kể cho ta nghe trên giang hồ có chuyện gì hay đi!
Nàng lại cầm quả táo lên, vừa ăn vừa hỏi.
- Câu chuyện hay nhất được lưu truyền trên giang hồ là về một đạo sĩ được mệnh danh là đạo sĩ đẹp trai nhất giang hồ!
Tiểu Liên thấy Tiêu Thanh Nhã có hứng thú với mỹ nam, bèn kể câu chuyện này!
Tiêu Thanh Nhã nghe xong mà ho sặc sụa:
- Khụ khụ...lần sau..trước khi kể muội phải nhắc nhở ta trước..khụ khụ!
Tiêu Thanh Nhã suýt thì bị hóc mà chết, đây đúng là câu chuyện thú vị, đạo sĩ đẹp trai nhất trên giang hồ? Khoa trương quá đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]