“Chú Nhiễm, chữ D ở giữa bị nghiêng rồi, chú chỉnh sang bên phải một chút đi, đúng rồi đó ạ.”
Trong một phòng khách rộng rãi của một tòa biệt thự siêu rộng, trên tường giăng đầy các sợi dây màu kim tuyến sặc sỡ, đồng thời còn có một hàng dãy chữ Happy Birthday màu vàng lấp lánh.
Trước mặt đất còn có vô số các hộp quà, chúng chất chồng lên nhau vây xung quanh một cái thang hình chữ A đang dựa vào sát tường, một người đàn ông với vẻ ngoài anh tuấn ngời ngời đang đứng trên thang, nghe theo hướng dẫn của một cậu nhóc dưới mặt đất, duỗi tay chỉnh lại hàng chữ đang đính trên tường.
Cậu nhóc khoảng chừng 6 7 tuổi, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, ánh mắt đặc biệt thâm thúy, cậu mặc một bộ tây trang nhỏ, trên cổ áo còn gắn một cái nơ bướm đỏ thẫm, biểu tình vô cùng trang trọng.
Ngồi trên ghế sô pha sau lưng cậu, là hai cô bé đang tay trong tay, lần lượt là 5 tuổi và 3 tuổi, cả hai đều có vẻ ngoài phấn điêu ngọc trác, vừa xinh đẹp mà lại đáng yêu.
Đây là ba trong năm đứa con của Quý Du Nhiên, bé thứ nhất là con trai tên Cảnh Dục, bé gái thứ hai là Nhiễm Sơ Dư, bé còn lại là con út Hàn Thấm.
Điều khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc đó chính là một cô gái luôn đề cao chủ nghĩa tự do không kết hôn như cô, vậy mà có một ngày làm ra chuyện nghiêng trời lệch đất như vậy, biến thành mẹ của năm đứa trẻ.
Đương nhiên, bản thân cô đối với sự biến hóa đó hoàn toàn không thấy là chuyện ngoài ý muốn, từ lúc cô ngừng uống thuốc tránh thai thì đã chuẩn bị cho việc này rồi.
Con người chứ không phải là máy móc sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Theo sự trôi qua của thời gian và thay đổi của hoàn cảnh sống, tâm tình cũng theo đó mà biến đổi theo.
Hơn nữa chuyện sinh con đẻ cái với Quý Du Nhiên mà nói, cũng không tạo thành ảnh hưởng to lớn gì đến sinh hoạt của cô, mở ra mình không chỉ thế, cô còn có được cảm nhận về các thể loại buồn vui sung sướng khi được làm mẹ, khiến cô thể nghiệm nhân sinh tuyệt vời khác.
Nhiễm Nhất Bạch dựa vào hướng dẫn của bạn nhỏ Cảnh Dục mà tiếp tục điều chỉnh chữ C.
“Bố à, bố làm nãy giờ mà chậm quá, nếu không thì để con kêu chú Hàn tới giúp nhé!”
Từ phía sau truyền đến âm thanh thanh thúy của bé gái, trên mặt Nhiễm Nhất Bạch đen thui, hắn nhanh nhẹn chỉnh lại toàn bộ các chữ cái trên tường, sau đó nhảy xuống khỏi cái thang.
Cậu nhóc Cảnh Dục kiểm tra một lần, cảm thấy vừa lòng rồi mới gật đầu nói, “Tốt rồi, con xuống phòng bếp xem chú Hàn đây.” Rồi phủi phủi tay đi xuống phòng bếp.
Nhiễm Nhất Bạch nhìn bóng dáng của cậu nhóc, mãi đến hôm nay rồi mà hắn vẫn chưa thể nghĩ ra được.
Mẹ nó, sao cái tên trẻ trâu Cảnh Hách Phàm kia lại sinh ra một đứa nhỏ già dặn như vậy hả!?
Nếu không phải cậu nhóc này lớn lên có một cặp mắt thâm thúy giống y như Cảnh Hách Phàm, thì không biết chừng mọi người đều tưởng đây phải là con của Cảnh Tông mới đúng!
Nhiễm Nhất Bạch lắc đầu, xoay người đến bế hai bé gái đang ngồi trên ghế sô pha, một tay một bé, sau đó hôn lên bầu má phúng phính của hai bé, hắn nhếch miệng cười một cách xán lạn.
Con gái của hắn chỉ có mỗi hình dáng khuôn mặt là giống Quý Du Nhiên, còn lại ngũ quan mắt mũi miệng đều mô phỏng theo chính hắn, cho nên không ngoài dự kiến, dù chỉ mới 5 tuổi đã hiện ra vẻ đẹp khiến người cảm thán không thôi, hiện giờ đã nổi danh trong làng người mẫu nhí, mỗi năm tự bé đã kiếm được một khoảng tiền không nhỏ rồi.
Càng làm cho người tán dương hơn nữa, đó chính là dù cô bé còn nhỏ tuổi nhưng đã mang trên mình khí chất của mẹ - thanh lãnh khí thế, phong cách quần áo cũng khá độc đáo, bé không thích mặc các thể loại công chúa như những bé gái cùng tuổi, đây chính là phiên bản thu nhỏ của Quý Du Nhiên.
Còn bé gái của Hàn Đình – Hàn Thấm – tuy chỉ mới 2 tuổi, nhưng từ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ấy là có thể nhìn ra đây chính là khắc ra từ một khuôn mẫu với Quý Du Nhiên, hơn nữa cô bé nhỏ có tính cách rất dễ thương, giống bố cô bé văn nhã ôn hòa, thấy ai cũng đều nở nụ cười vui vẻ.
Cho nên không cần nói cũng biết hai bé con này rất được bố và các chú yêu thích, cả nhà trừ bỏ Quý Du Nhiên, thì ai ai cũng đều chiều chuộng hai bé cưng này.
Tiểu Sơ Dư nhíu mày, cô bé nhíu mày lau khuôn mặt của mình, không cao hứng nói, “Bố, nam nữ khác biệt, bố không thể hôn con mãi thế được.”
Khóe mắt Nhiễm Nhất Bạch giật giật, “Bố chính là bố ruột của con đấy!”
Tiểu Sơ Dư trừng mắt nhìn Nhiễm Nhất Bạch một cái, chậm rì rì nói, “Mẹ và chú Hàn nói rồi, muốn con phải biết cách tự bảo vệ mình, phải cảnh giác với những người đàn ông khác, hôm trước nửa đêm con đi WC, thấy bố đè lên người mẹ, bắt nạt mẹ, mẹ còn luôn miệng nói là bố xấu xa!”
Tiểu Sơ Dư còn chưa hiểu chuyện của người lớn, chỉ cảm thấy khi Quý Du Nhiên nói như vậy nghĩa là mẹ đang rất đau, còn bố mình vừa cao to vừa nặng như vậy, đè lên người mẹ thì chắc hẳn là mẹ rất khó chịu!
Cô bé lại lần nữa cho Nhiễm Nhất Bạch một sắc mặt không tốt, cô bé tụt khỏi người hắn, “Con muốn đi tìm chú Hàn để chơi.”
Sắc mặt Nhiễm Nhất Bạch hết đỏ lại trắng, nhìn con gái đang lạnh lùng bỏ rơi mình để đi đến phòng nếp, hắn không khỏi ảo não tại sao ngày hôm đó lại quên khóa cửa phòng.
Thật sự không hiểu thế nào, không chỉ mỗi Tiểu Sơ Dư con gái hắn, mà những bé con do Quý Du Nhiên sinh ra đều rất thích chơi với Hàn Đình.
Nhiễm Nhất Bạch bắt lấy bàn tay đang nắm lấy tóc hắn chơi của Tiểu Thấm Thấm, hắn tranh thủ xoa nắn lòng bàn tay cô bé, rồi hôn lên bầu má múp míp của nhóc, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ phải tranh thủ hôn nhiều vào, chứ khi bé lớn thêm chút nữa là lại không cho hắn hôn nữa đâu!
Tiểu Thấm Thấm đang cười ha ha không ngừng, đột nhiên thân thể tĩnh lại, mãi không nhúc nhích.
Nhiễm Nhất Bạch cả kinh, vừa định đặt cô bé xuống thì tay hắn đã ấm ướt lan tràn, mặt hắn đen thui cất cao giọng thét về phía phòng bếp, “Hàn Đình! Tại sao anh không bọc tã cho khuê nữ nhà mình hả?”
Hàn Đình đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa trưa nên dĩ nhiên không nghe được tiếng rống giận của Nhiễm Nhất Bạch, hắn đang vô cùng kiên nhẫn kể lại cho hai đứa trẻ về những điểm thú vị trong các vụ kiện của mình.
“Chú Hàn, về sau con cũng muốn trở thành luật sư như chú vậy ạ.” Ánh mắt của Cảnh Dục chứa đầy sự sùng bái nhìn Hàn Đình.
Ngoại trừ bác của mình, thì Hàn Đình chính là người tiếp theo được Cảnh Dục rất rất sùng bái.
Hàn Đình kinh ngạc nhướng mày, “Tiểu Dục muốn làm luật sư à?”
Hàn Đình vừa hỏi như vậy thì trên mặt Cảnh Dục lập tức hiện lên sự rối rắm.
“Nhưng mà bác của con lại muốn bồi dưỡng con thành người nối nghiệp cho tập đoàn, chắc là bác ấy cảm thấy ba con không thích hợp làm chủ tịch.”
Người bác trong miệng của Cảnh Dục chính là Cảnh Tông, cậu bé chỉ gọi mỗi Cảnh Tông là bác, còn những người khác thì đều gọi là chú, còn ba của cậu lẽ dĩ nhiên chính là Cảnh Hách Phàm.
Hàn Đình suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của Cảnh Dục khá là đúng. Thằng nhóc Cảnh Hách Phàm kia dù đã qua bao nhiêu tuổi nhưng vẫn không bớt đi bản tính trẻ con của mình, đúng là không thích hợp để ngoài vào vị trí lãnh đạo tối cao năm cao của một tập đoàn đa quốc gia.
“Vậy còn bản thân con thì sao?”
Hàn Đình nhìn cậu bé 6 trước mắt mình bằng một ánh nhìn thú vị, năng lực tư duy và chỉ số thông minh của cậu nhóc tuyệt đối đã vượt xa các đứa trẻ cùng tuổi, tuy chỉ mới 6 tuổi thôi, nhưng cậu nhóc hiển nhiên đã đảm đương được một phần trách nhiệm như một người lớn trưởng thành.
Tiểu Cảnh Dục nghiêm túc tự hỏi bản thân, rồi đáp lời, “Làm người thừa kế là trách nhiệm của con, bác nói đàn ông là phải biết gánh vác trách nhiệm, không thể trốn tránh, nhưng mà trước khi trở thành chủ tịch đời kế tiếp thì con có thể làm luật sư một thời gian.”
Hàn Đình lại một lần nữa cảm thấy bị thuyết phục bởi lý lẽ của cậu nhóc 6 tuổi này, có thể vạch ra một tương lai rõ ràng như vậy ở cái độ tuổi này, quả thực là khiến người kinh ngạc không thôi.
“Giỏi, Tiểu Dục đã như vậy, còn Tiểu Dư thì sao?” Hàn Đình quen tay quen xử lý các nguyên liệu nấu ăn, quay nhìn về phía bé gái vẫn đứng an tĩnh nghe hai người họ nói chuyện nãy giờ, “Tiểu Dư lớn lên muốn làm gì?”
Đôi mắt đen bóng tròn xoe của Tiểu Dư nhìn về phía Hàn Đình, thanh âm còn chút hơi hướng con nít, “Lớn lên con muốn được gả cho chú Hàn.”
Gọng kính trên mắt Hàn Đình suýt tí nữa rơi xuống đất, hắn nhanh chóng đẩy mắt kiếng lên, liền nghe bé gái lười biếng nói tiếp, “Chỉ là mẹ không đồng ý, mẹ nói chú Hàn là của mẹ, không cho phép con cướp lấy chú, cho nên con xin lỗi chú Hàn, con không thể gả cho chú được.”
Tiểu Dư nói xong còn thở dài một cách tiếc nuối.
Cô bé cực kỳ thích người chú dịu dàng lại còn kể chuyện rất hay này, so với cái ông bố cà lơ phất phơ của cô bé thì tốt hơn nhiều, nếu có thể gả cho chú Hàn, vậy thì bé sẽ được nghe kể chuyện mãi về sau rồi!
Nhưng không sao, bé xinh xắn thế này thì chắc là sẽ có rất nhiều lựa chọn khác, cứ từ từ chọn thể nào cũng có người hợp ý.
Hàn Đình cảm thấy bản thân như vừa mới ngồi tàu lượn siêu tốc, mới lên đó mà giờ đã lao xuống.
Hắn dở khóc dở cười nghe Tiểu Dư liệt kê mấy người theo đầu ngón tay, trong miệng nhắc đến một vị thiếu gia tập đoàn nào đó, vị tiểu soái ca đình đám nào đó, và mấy cậu nhóc nào khác, tựa hồ như đang làm ra một quyết định rất khó khăn khiến cô bé cảm thấy vô cùng rối rắm.
Thông qua thân ảnh nhỏ bé này, hắn dường như đã thấy được bộ dạng rối rắm của Quý Du Nhiên khi xưa lúc ở giữa đám đàn ông bọn họ, khiến hắn càng muốn thêm bật cười.
“Chuyện gả chồng thì phải để khi nào Tiểu Dư lớn lên rồi hẵng tính, trước mắt có một chuyện quan trọng hơn nè, chú nghe nói hôm qua ở trường con đánh anh Tư Mộc đến chảy máu mũi phải không?”
Cô bé nhỏ lớn lên quá xinh đẹp, cho nên không cần Quý Du Nhiên nói, thời điểm rảnh rỗi Hàn Đình sẽ chỉ cho cô bé một vài chiêu cơ bản trong võ thuật, không ngờ cô bé lại cảm thấy rất hứng thú trong việc này, chỉ là áp dụng vào sai chỗ thôi.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Sơ Dư cứng lại, “Không phải con cố ý đâu, ai bảo anh Tư Mộc cứ đi theo sau lưng con lải nhải mấy lời vô nghĩa, rất là phiền luôn á!”
Liêu Bằng và Hồ Mộc Mộc sau hai năm kết hôn thì đã sinh được một bé trai, vừa vặn lớn hơn Tiểu Sơ Dư mấy tháng, đặt tên là Liêu Tư Mộc, hai người Liêu Bằng và Hồ Mộc Mộc xem cậu nhóc như bảo bối, ai ngờ cậu nhóc Tiểu Tư Mộc không sợ trời không sợ đất này lại rất sợ Tiểu Sơ Dư, buồn cười hơn là dù sợ nhưng cậu bé lại rất thích nói chuyện với Tiểu Sơ Dư.
Ngày hôm qua, sau khi về nhà, dù bị đánh như vậy nhưng cậu bé vẫn cố gắng biện giải cho Tiểu Sơ Dư, nói không phải là do cô bé đánh, mà tự mình đụng vào, Quý Du Nhiên cảm thấy rất ái ngại, cho nên hôm này liền đến nhà Hồ Mộc Mộc một chuyến, mua cho Tiểu Tư Mộc rất nhiều món đồ chơi.
“Mẹ đã thay con đi thăm anh Tư Mộc rồi, lần sau gặp lại anh ấy, con nhất định phải xin lỗi anh ấy đó!” Hàn Đình cong cong đôi mắt, cắt quả táo làm thành hai nửa, một nửa đưa cho Tiểu Cảnh Dục, nửa còn lại đưa cho Tiểu Sơ Dư.
Tiểu Sơ Dư có cảm giác chột dạ khi bị người lớn trong nhà chỉ bảo, bé nhỏ giọng “dạ” một tiếng, rồi cầm miếng táo chạy khỏi phòng bếp.
“Chú Hàn yên tâm, con sẽ bảo em ấy đi xin lỗi em Tư Mộc ạ.” Tiểu Cảnh Dục trưng ra khuôn mặt của ông cụ non, đi theo Tiểu Sơ Dư ra ngoài.
Hàn Đình cười lắc đầu.
Giờ hắn đã hiểu vì sao Quý Du Nhiên dù sinh 5 đứa con nhưng lại chưa từng cảm thấy sinh hoạt và tự do của mình bị kiềm chế!
Đó chính là vì trách nhiệm của một bà mẹ như cô thật sự rất nhẹ nhàng!
Trong vấn đề sinh hoạt, có người giúp việc và bảo mẫu sẽ chiếu cố 24/24 mỗi vấn đề của tụi nhỏ, về mặt tư tưởng, sẽ có bố ruột và các chú chịu trách nhiệm giáo dục và quản thúc.
Tuy trong đám trẻ vẫn có bé nghịch ngợm, nhưng nhờ có Tiểu Cảnh Dục làm anh cả, cậu bé hoàn toàn có thể xử lý tốt vấn đề nho nhỏ giữa các anh chị em với nhau, thỉnh thoảng còn có thể gánh vác phần nào việc dạy dỗ các em.
Có thể nói, về căn bản Quý Du Nhiên không cần phải nhọc lòng gì cả, ngược lại là bọn nhỏ, có khi chúng còn phải chiếu cố đến cảm xúc của cô.
Một bà mẹ như cô chỉ có tác dụng lớn nhất đó chính là thỉnh thoảng đóng vai nhân vật phản diện, tạo nên cảm giác kinh sợ khi thỉnh thoảng đám nhóc quá náo loạn cần người dẹp yên.
Chính xác là như vậy, khi cô ra mặt thì có tác dụng hơn nhiều so với bố và các chú ra tay, đám nhỏ trước mặt cô lúc đó ủ rũ như gà mắc mưa, không dám hó hé một lời.
Đặc biệt là Giản Thừa Phàm và Giang Lý Khải, hai cậu nhóc đó đặc biệt sợ hãi khi Quý Du Nhiên tức giận. Lúc này, Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành đang ngồi bên bể bơi, hai người này chính là đang trông mong Quý Du Nhiên có thể về sớm hơn bao giờ hết.
Áo sơ mi và quần tây trên thân hai người đã ướt đẫm, trên đầu họ là một cái khăn quấn họa tiết ultraman, trong tay là hai cái súng nước thật lớn, cảm giác của họ lúc này là không còn luyến tiếc gì với sự sống nữa vì họ đang phải trông hai đứa trẻ đang nghịch như điên kia.
Hai cậu nhóc mặc mỗi người một cái quần bơi nhỏ màu xanh da trời, trên eo còn mang theo cái phao họa tiết ultraman, tay cầm súng nước, chơi bắn súng nước quên trời quên đất.
Giản Thừa Phàm và Giang Lý Khải là một đôi song bào thai, nhưng đôi song bào thai này là một hiện tượng vô cùng hiếm gặp trong y khoa, đó là vì trứng được thụ tinh bởi hai tinh trùng khác nhau từ hai người đàn ông khác nhau.
Đơn giản mà nói, chính là vào thời kỳ rụng trứng của con gái thì vừa vặn có hai quả trứng, sau đó lên giường với hai người đàn ông, sẽ có một xác suất vô cùng nhỏ khi tinh trùng của hai người đàn ông này lại gặp được hai quả trứng cùng một lúc.
Lúc trước, khi Quý Du Nhiên sinh hạ hai đứa con trai cho Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành, hai người họ đã kích động tới mức mất ngủ mấy ngày trời, còn giờ thì…..
Giữa mùa hè đổ lửa chói chang, phải trùm cái khăn ultraman lên đầu, hai người đàn ông chỉ muốn bản thân có thể ngất xỉu vào lúc này.
Tên của mỗi đứa nhóc đều là do Quý Du Nhiên đặt, Thừa Phàm và Lý Khải, là đôi song bào thai của cô, cô mong muốn tương lai của chúng có thể tốt đẹp và vươn xa ra thế giới.
Nhưng hiện tại lại là.
“Tới đây! Dũng sĩ ánh sáng, chíu chíu” Tiểu Lý Khải vừa dùng súng bắn nước vừa dùng tay điên cuồng hất nước về phía Tiểu Thừa Phàm.
“Tái tổ hợp! Go go ahead! Chíu chíu bùm!” Tiểu Thừa Phàm cũng không cam lòng yếu thế, nước từ súng nước cũng liên tục bắn ra, đồng dạng là dùng tay chân hất nước tứ tung.
Hai món đồ chơi súng nước cộng với âm nhạc bên hồ bơi, khiến hồ bơi như trở thành một công viên nước nho nhỏ.
Một vũng nước thật lớn từ cạnh hồ bơi văng tung tóe lên người hai người bố đang nhập thiền bên cạnh, khiến bộ quần áo của họ đã ướt lại càng ướt thêm.
Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành nhìn nhau, từ ánh mắt của hai bên có thể hiểu là họ đang ghét bỏ nhau nhiều như thế nào.
Giang Dĩ Thành, xem tính tình của con trai anh kìa?
Giản Đông Thần, không phải con trai anh cũng y chang vậy sao?
Hôm nay là tết thiếu nhi, cô nàng Quý Du Nhiên kia đột nhiên nghĩ ra cái ý tưởng gì mà bữa tiệc giữa bố và con, cô cho toàn bộ bảo mẫu và giúp việc nghỉ hết, để bố con họ gần gũi với nhau một ngày, kết quả là chính cô lại chạy đến nhà của bạn thân chơi suốt ở đó, đến giờ chưa chịu về.
Giản Đông Thần và Giang Dĩ Thành đột nhiên cảm thấy vô cùng nhớ nhung những tài liệu lạnh băng trong văn phòng làm việc của mình.
Bỗng nhiên không biết là súng nước từ tên nhóc nào đã bắn thẳng đến Nhiễm Nhất Bạch, người đang ôm Tiểu Thấm Thấm đứng xem náo nhiệt nãy giờ.
Chíu!
Luồng nước tinh chuẩn đã tưới ướt toàn bộ phần đầu của Nhiễm Nhất Bạch...cùng với khuôn mặt đang cười ngây ngô của Tiểu Thấm Thấm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]