Liêu Bằng ngơ ngẩn, anh nhìn trái nhìn phải khuôn mặt của Hồ Mộc Mộc, còn sờ sờ thử độ ấm nơi trán cô.
“Không phát sốt mà, sao lại hỏi vấn đề ngốc nghếch này nhỉ!”
Hồ Mộc Mộc hất tay của Liêu Bằng ra, trong lòng cô vô cùng tủi thân, “Vậy sao cả đêm nay anh đều không nhìn em, đêm nay nhìn em xấu lắm sao?”
Liêu Bằng ngồi trên giường, lưng dựa vào đầu giường, Hồ Mộc Mộc ngồi quỳ trên người anh, ôm cổ anh, vừa rồi động tác nhào lên người anh của cô có biên động hơi lớn, một bên dây áo còn lại cũng đã tụt xuống, váy ngủ lỏng lẻo treo trên khuỷu tay, lộ ra hai phần ba bầu ngực đầy đặn, hai viên hồng đào trước ngực cũng thoáng ẩn thoáng hiện.
Hồ Mộc Mộc cũng chú ý thấy dáng vẻ lúc này của mình, trên mặt cô hiện lên sự ngượng ngùng rõ ràng, nhưng vẫn ráng chịu đựng không kéo váy ngủ lên, cứ tùy tiện lộ ngực như vậy cho Liêu Bằng ngắm nhìn, cô hất cằm, kiên quyết truy đến cùng vấn đề, “Anh nói đi! Trông em đêm nay khó coi lắm à?”
Liêu Bằng ngửa đầu, cố gắng kiềm chế dòng máu sắp phun trào nơi mũi mình, một lúc lâu thì dòng nhiệt lưu kia mới tạm hoãn lại.
“Đẹp hay không còn cần anh phải nói sao? Chẳng lẽ tự em không thể nhận ra được à?”
Hồ Mộc Mộc còn đang định chỉ trích Liêu Bằng sao lại đá vấn đề lại cho cô, thì đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3486856/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.