Chicago và Detroit chỉ cách nhau một giờ di chuyển bằng máy bay, Quý Du Nhiên ngồi còn chưa kịp nóng mông thì máy bay đã hạ cánh.
Ra khỏi sân bay, bầu trời lấm tấm mưa phùn, thời tiết tháng 6 vẫn còn chưa mang đến cho người ta cảm giác nóng bức, không khí tràn đầy cảm giác mát mẻ, khiến lòng người vui sướng thoải mái.
Từ một hướng xa xa, cô đã trông thấy một thân hình đĩnh bạt cao ráo, người nọ mặc bộ tây trang màu xám đậm, được cắt may vừa vặn giúp tôn lên vóc dáng, tay hắn cầm một cây dù màu đen, trong mắt hắn là sự dịu sàng tràn đầy khi nhìn về phía cô.
Quý Du Nhiên tiến nhanh về hướng đó, trong đôi mắt linh động là sự ngạc nhiên kèm với vui mừng, “Sao anh lại tới đây?” Cô còn tưởng là Cảnh Hách Phàm tới đón mình.
“Lên xe trước đã.” Cảnh Tông ôm lấy bả vai của Quý Du Nhiên, che dù cho cô, đưa hành lý cho vệ sĩ cầm, sau đó mang cô lên ngồi trên xe.
Sau khi lên xe, hắn mới chầm chậm mở miệng nói, “Tiểu Phàm bị thương, nên tôi không để nó đến đón em.”
“Tiểu Phàm bị thương sao?” Tim Quý Du Nhiên như thắt lại, “Sao lại thế này? Có bị nghiêm trọng lắm không?”
“Không sao hết, chỉ là trầy da một chút mà thôi.” Cảnh Tông thấy biểu cảm khẩn trương của Quý Du Nhiên, nhịn không được mà nghĩ ngợi trong lòng, nếu hắn cũng bị thương, thì liệu cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3485628/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.