Quý Du Nhiên im lặng một lúc thật lâu.
Cảnh Tông cũng không nói gì thêm, hắn để cho cô thời gian để tiêu hóa chuyện này.
Kỳ thật hắn cảm thấy bản thân không nên nói ra vội vàng như vậy, chỉ sợ sẽ dọa cô sợ chạy mất dép.
Nhưng nếu hắn muốn tiếp tục mối quan hệ thân mật này cùng cô, thì sớm muộn gì cô cũng biết chuyện này, chuyện tối qua là một lời cảnh cáo rõ rệt nhất.
Vạn nhất vào thời điểm nào đó hắn mất đi ý thức, thì hắn không dám khẳng định liệu tên gia hỏa kia có làm ra chuyện gì quá đáng với cô hay không, vậy thì thay bằng việc để cô tự phát hiện, thì tốt hơn hết là hắn nên chủ động nói ra
Hơn nữa, lúc vừa rồi chính là thời điểm tốt nhất để nói chuyện thẳng thắn với nhau.
Chỉ là lúc này đây không biết cô có cảm thấy hắn là một tên điên hay không, liệu rằng cô có thu hồi lại ý định sẽ có mối quan hệ thân mật với hắn hay không.
Thời gian chờ đợi vào lúc này tựa như đang chờ phán xét, chỉ mong sao phán xét nhanh chóng đưa xuống, nhưng đồng thời cũng mong nó tới thật chậm, mỗi một phút trôi qua, trong lòng Cảnh Tông càng sinh thêm nhiều sự khẩn trương lo lắng.
Mãi đến khi bản nhạc dương cầm cổ điển nổi tiếng đổi thành một điệu Waltz, cô gái nhỏ bên người hắn mới nhẹ giọng nỉ non.
“Hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3485287/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.