“Chơi… chơi cái gì?”
Không hiểu sao Quý Du Nhiên cứ cảm thấy người đàn ông trước mắt mình có chút biến hóa, nhưng lại không rõ là biến hóa chỗ nào.
“Em sẽ biết liền thôi.”
Người đàn ông chăm chú nhìn cô, rồi rũ mắt xuống nhìn vào hạ thể của cô.
Ân hộ phình phình múp míp, khe huyệt không hề che đậy, dam dịch vẫn còn thấm ướt trên đó, môi âm hộ bị cọ xát trở nên hồng hồng và sưng lên, xung quanh còn dính đầy tinh dịch trắng đục của hắn.
Thật là, tên kia cũng không ôn nhu tí nào nha.
Quý Du Nhiên bị cái nhìn chăm chú của Cảnh Tông khiến cho giật mình, cô cảm thấy ánh mắt hắn đang nhìn cô cứ như đang nhìn một món điểm tâm ngon miệng.
“Ôm chân của chính mình đi.” Tiếng nói trầm thấp mát lạnh của người đàn ông có một sức mạnh khiến người không thể kháng cự.
Dưới tràng khí áp này, Quý Du Nhiên đột nhiên sinh ra sợ hãi, cô theo bản năng “a” một tiếng, thuận theo mệnh lệnh, tự ôm đùi của mình, khe huyệt vẫn duy trì tư thế mở cửa chờ sẵn.
Nhưng nghĩ đến nơi đó vừa rồi mới mất khống chế lại chưa rửa sạch sẽ, cô lập tức thẹn thùng muốn khép chân lại.
“Đừng nhìn nữa… còn chưa rửa sạch sẽ.”
Cảnh Tông hứng thú dạt dào nhìn cô, không nói chuyện, xuống giường rời đi, chỉ chốc lát sau cầm một chai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3485275/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.