Rốt cuộc Quý Du Nhiên cũng biết vì sao Hàn Đình có thể chạy tới chỗ hẹn nhanh như vậy, cô chỉ vào chiếc xe mô tô phân khối lớn màu đen trước mặt mình: “Của anh?”
Hàn Đình đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm.
“Ngồi lên đi, tôi chở em về lại công ty.”
Công ty Quý Du Nhiên cách quảng trường Sơn Dương không xa, cô đi bộ tới chỗ hẹn của hai người, Hàn Đình thấy cô không có phản ứng, cười nói: “Sao vậy? Không dám ngồi? Không phải em định tăng ca à?”
Quý Du Nhiên lẩm bẩm trong miệng “Ai không dám ngồi chứ?” Liền đội mũ bảo hiểm, sải bước đến ngồi trên xe, cũng may trước khi tới đây cô đã thay đổi giày cao gót bằng một đôi đế bằng.
Nhưng trước kia khi cô ở nhà Hàn Đình, cũng không thấy hắn có xe máy trong nhà mà nhỉ! Thật ra cô cho rằng, so với sự hào hoa phong nhã của Hàn Đình, thì Cảnh Hách Phàm tuổi trẻ khí thịnh càng thích hợp với việc đi xe mô tô như thế này.
“Mùa đông như thế này mà anh không sợ lạnh sao?” Quý Du Nhiên ngồi phía sau Hàn Đình, người run lập cập vì lạnh.
Xe mô tô ngầu thì có ngầu đấy, nhưng tổng kết lại thì không có cửa kính để chắn gió.
“Em chỉ cho tôi nửa tiếng để đến nơi, tôi sợ không kịp gặp em, đi xe này thì không sợ kẹt xe, em mặc cái áo này vào trước đi.” Hàn Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3483461/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.