Chương trước
Chương sau
 

Rốt cuộc Quý Du Nhiên cũng biết vì sao Hàn Đình có thể chạy tới chỗ hẹn nhanh như vậy, cô chỉ vào chiếc xe mô tô phân khối lớn màu đen trước mặt mình: “Của anh?”

 

Hàn Đình đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm.

 

“Ngồi lên đi, tôi chở em về lại công ty.”

 

Công ty Quý Du Nhiên cách quảng trường Sơn Dương không xa, cô đi bộ tới chỗ hẹn của hai người, Hàn Đình thấy cô không có phản ứng, cười nói: “Sao vậy? Không dám ngồi? Không phải em định tăng ca à?”

 

Quý Du Nhiên lẩm bẩm trong miệng “Ai không dám ngồi chứ?” Liền đội mũ bảo hiểm, sải bước đến ngồi trên xe, cũng may trước khi tới đây cô đã thay đổi giày cao gót bằng một đôi đế bằng.

 

Nhưng trước kia khi cô ở nhà Hàn Đình, cũng không thấy hắn có xe máy trong nhà mà nhỉ! Thật ra cô cho rằng, so với sự hào hoa phong nhã của Hàn Đình, thì Cảnh Hách Phàm tuổi trẻ khí thịnh càng thích hợp với việc đi xe mô tô như thế này.

 

“Mùa đông như thế này mà anh không sợ lạnh sao?” Quý Du Nhiên ngồi phía sau Hàn Đình, người run lập cập vì lạnh.

 

Xe mô tô ngầu thì có ngầu đấy, nhưng tổng kết lại thì không có cửa kính để chắn gió.

 

“Em chỉ cho tôi nửa tiếng để đến nơi, tôi sợ không kịp gặp em, đi xe này thì không sợ kẹt xe, em mặc cái áo này vào trước đi.” Hàn Đình cởi áo khoác của mình, mặc vào cho Quý Du Nhiên.

 

Quý Du Nhiên cũng không khách khí với hắn, trực tiếp kéo phẹt mơ tuya, cô rất sợ lạnh, trước khi ra cửa còn mượn theo áo khoác của Tiểu Hạ, nhưng chỉ như vậy vẫn không khiến cô cảm thấy ấm được bao nhiêu, có thể là do thường ngày cô đã quen ngồi trong ô tô, nên một khi bước ra ngoài thì có chút không chịu nổi không khí lạnh lẽo này.

 

Trên đường là một dãy dài các xe ô tô bị kẹt lại, nhưng xe mô tô thì không chịu ảnh hưởng, luồn lách qua các dãy xe cộ để chạy về trước.

 

Quý Du Nhiên ôm hờ eo Hàn Đình, cho dù đội mũ bảo hiểm, mặc áo khoác, đã ngăn được không ít gió lạnh, nhưng cô vẫn có chút lạnh run.

 

Nhìn bóng lưng của người đàn ông trước mặt, cô nhịn không được mà suy nghĩ, Hàn Đình như vậy cô chưa gặp qua bao giờ, cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình đã hiểu rõ người đàn ông này, nhưng trên thực tế, cô có thật sự hiểu rõ người này sao?

 

Trong khi cô đang trôi dạt suy nghĩ trở về khoảng thời gian cô ở cùng với Hàn Đình, xe mô tô đột nhiên phanh lại.

 

"A!"

 

Theo quán tính, Quý Du Nhiên đổ người ép sát vào lưng của Hàn Đình, ôm chặt eo hắn, hai luồng mềm mại cũng kề sát vào phần lưng của hắn, phát hiện tư thế này quá thân mật, cô nhanh chóng ngả người về phía sau.

 

“Đèn đỏ.” Người đàn ông nhàn nhạt nói.

 

Quý Du Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thật đúng là đèn đỏ.

 

Kết quả xe vừa mới chạy không được bao lâu, lại thêm một lần phanh gấp nữa, Quý Du Nhiên lại lần nữa “A” một tiếng, ôm Hàn Đình, phần ngực cũng đụng mạnh vào lưng hắn.

 

Đừng nói với cô là đèn đỏ nữa nhé!

 

Cô phồng mặt lên chuẩn bị phát tác, liền nghe Hàn Đình nói: “Vừa rồi là nhường đường cho người đi bộ.”

 

Quý Du Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía trước, tuy không có đèn xanh đèn đỏ, nhưng đúng là có vạch kẻ cho người đi bộ, một cụ bà đang chậm rì rì băng qua đường, còn gật đầu nhìn Hàn Đình với ánh mắt cảm kích.

 

Thấy thế, cô đành phải nghẹn lại lời định nói.

 

Cảm nhận được cô gái phía sau lại kéo dài khoảng cách với hắn, miệng của Hàn Đình giấu dưới mũ bảo hiểm cong lên.

 

“Con đường phía trước sẽ có rất nhiều đèn giao thông, hay là em ôm chặt tôi luôn đi, chứ cứ va tới va lui như vậy, tôi cũng cảm thấy khó chịu.”

 

Mặt Quý Du Nhiên đỏ lên.

 

Cặp ngực cỡ C của cô đúng là gần đây có chút lớn hơn xưa.

 

Ngẫm lại thì khi trước Hàn Đình và cô cũng không phải là không làm ra mấy loại chuyện thân mật hơn, nên cũng không cần ngượng ngùng gì, vì thế cô dứt khoát ôm chặt eo của người đàn ông, như vậy vừa an toàn lại vừa ấm áp.

 

Mà sau khi cô làm như vậy, số lần “phanh gấp vì gặp đèn đỏ” cũng ít đi rất nhiều.

 

Khoảng mười phút sau, Hàn Đình đã đưa Quý Du Nhiên đến trước cửa công ty, cô trả áo khoác và mũ bảo hiểm lại cho hắn, ba bước thành hai bước đi vào tòa nhà, mãi đến khi thang máy đến nơi tầng lầu cô đứng, thì cô mới quay đầu lại nhìn Hàn Đình đang ngồi trên xe máy, làm lơ những người phụ nữ bước ra từ tòa nhà đang nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ, hắn chỉ chuyên chú nhìn cô, cô nhanh chóng cúi đầu bước vào thang máy.

 

Có thể là do nhiễm lạnh, Quý Du Nhiên trở lại công ty thì không lâu sau liền hắt xì liên tục, buổi tối sau khi về đến nhà, cô chạy nhanh uống thuốc trị cảm.

 

Nhưng đến khi Nhiễm Nhất Bạch gọi video call cho cô, liền nghe được giọng mũi đặc sệt của cô, đến nửa đêm liền trốn ra khỏi phim trường chạy đến thăm cô, Quý Du Nhiên lo lắng hỏi hắn có bị paparazzi theo đuôi không, cô thật sự không muốn cái nhà mới này sẽ bị lọt vào tầm ngắm của đám phóng viên đâu.

 

Vì bệnh cảm cũng không nghiêm trọng lắm, lại thêm cô kịp thời uống thuốc, sau đó cô ngủ một giấc thật sâu, buổi sáng hôm sau cảm thấy sức khỏe đã khôi phục, nhưng cô vẫn dự định nghỉ ngơi một ngày, cho nên không đến công ty.



 

Tấm gương nơi phòng tắm nhiễm một tầng hơi nước ái muội, tiếng thở phập phồng của nam nữ luân phiên nổi lên. “Ưm. Nhanh lên. Chính là nơi này! A. A.”

 

Hai thân thể trần trụi dính sát vào nhau, một bên chân của người phụ nữ gắn vào phần eo của người đàn ông, hai tay ôm chặt cổ hắn, người đàn ông ôm sát lấy người phụ nữ, dương vật dữ tợn chôn trong hoa tâm của người phụ nữ, không ngừng rướn người về phía trước nhanh chóng đỉnh lộng, khiến người phụ nữ không ngừng lên cao trào, cất lời rên rỉ liên tục.

 

Vòi hoa sen vẫn còn mở, nước ấm tưới lên thân thể hai người, tiếng nước, tiếng thân thể va chạm, kết hợp với tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân, hợp tấu thành một khúc nhạc êm tai vô cùng.

 

“Nhiễm Nhất Bạch… tôi tới rồi… tới rồi.” Quý Du Nhiên dựng thẳng eo, đầu ngả về sau, thân thể sau vài giây co rút, thở phì phò vô lực ghé vào người đàn ông.

 

Dam dịch đã sớm tuôn chảy từ chỗ hai người giao hợp chảy đến trên đùi của người đàn ông, lại theo dòng nước ấm áp cuốn xuống ống thoát nước, nhưng Nhiễm Nhất Bạch vẫn hung mãnh luật động, không hề có dấu hiệu dừng lại.

 

“Ô... tôi mệt mỏi. Từ bỏ, từ bỏ.” Quý Du Nhiên đá chân chơi xấu, tay nhỏ đánh tới đánh lui trên người Nhiễm Nhất Bạch, kết quả lại đánh vào cơ bắp săn chắc trên người hắn, không chỉ không có chút tác dụng ngăn cản hắn, ngược lại còn bị hắn thao lộng ác hơn.

 

Hôm nay Cảnh Hách Phàm, Giang Dĩ Thành, Giản Đông Thần đều có việc, như vậy lại tiện nghi cho Nhiễm Nhất Bạch bắt được cơ hội cùng cô ở một chỗ, tối hôm qua cô cảm mạo, Nhiễm Nhất Bạch không chạm vào cô, cô còn tưởng là tên gia hỏa này rốt cuộc đã phát thiện tâm, biết săn sóc cô, kết quả là sáng nay cô vừa tốt lên một chút, thì tên sắc lang này đã lộ ra bộ mặt thật.

 

Cả một ngày này, hai người bọn họ đã lục tục làm 5 6 lần, ngay cả cơm chiều, cô cũng là bị Nhiễm Nhất Bạch ôm vào trong lồng ngực đút cơm ăn như em bé, nếu có thể bỏ qua căn côn thịt cũng đồng thời nhét vào bên dưới khe huyệt kia, thì một cảnh này thật sự rất ấm áp.

 

“Bảo bối, kiên trì thêm một chút, tôi sắp xong rồi.” Nhiễm Nhất Bạch lại nâng Quý Du Nhiên lên, mãnh liệt va chạm mấy trăm cái, sau đó ngậm lấy một bên ngực cô, phóng xuất tinh dịch mạnh mẽ.

 

Quý Du Nhiên tắm xong đi ra ngoài, cô vừa bước ra, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

 

Nhà mới của cô trừ mấy người đàn ông kia và Hồ Mộc Mộc, thì tạm thời vẫn chưa có người khác biết địa chỉ này, đã trễ thế này thì Hồ Mộc Mộc không có khả năng tới thăm, nên nhất định là mấy tên đàn ông kia, vì thể cô không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng mở cửa.

 

Kết quả, cửa mở, cô sửng sốt.

 

Hàn Đình cũng sửng sốt.

 

Quý Du Nhiên chỉ bọc một chiếc khăn tắm, khó khăn lắm mới che khuất được một nửa bộ ngực và phần mông, cô thậm chí đến tóc cũng chưa sấy khô, giọt nước theo xương quai xanh tiến vào khe rãnh, còn chảy qua các dấu hôn loang lổ nơi vùng cổ của cô.

 

Ánh mắt Hàn Đình tối sầm lại, tay không khỏi nắm chặt.

 

“Anh… sao lại tới đây?” Quý Du Nhiên kinh ngạc hỏi.

 

Hàn Đình ép buộc chính mình bỏ qua dấu vết của người đàn ông khác lưu lại trên người cô, nỗ lực đặt sự chú ý của bản thân lên đôi mắt đen như mực của cô.

 

“Nghe người trong công ty em nói em bị bệnh, tôi đoán có thể là do tối qua chạy ngoài đường với tôi nên bị nhiễm lạnh, cho nên tôi hỏi Hồ Mộc Mộc địa chỉ, đem chút thuốc đến cho em.”

 

Quý Du Nhiên cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy cái túi trên tay Hàn Đình.

 

“Tôi không có việc gì, tôi...”

 

“Bảo bối, ai tới vậy?”

 

Nhiễm Nhất Bạch cũng đang bọc một chiếc khăn tắm, một chiếc khăn khác hắn dùng để lau tóc, nhưng khác với Quý Du Nhiên, khăn tắm chỉ quấn lấy nửa người dưới của hắn, nửa người trên và hai tay trần trụi, phần da nơi cánh tay còn lưu lại vài vết cào móng tay, chính là do Quý Du Nhiên trong lúc cao trào đã tạo ra.

 

Sau khi nhìn thấy Hàn Đình, hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức kéo Quý Du Nhiên ra phía sau mình, chặn đứng tầm nhìn của Hàn Đình, ngữ khí bất thiện nói: “Anh có việc gì?”

 

Nhiễm Nhất Bạch nhận ra Hàn Đình.

 

Lúc trước Quý Du Nhiên chính là bởi vì người đàn ông này, mới định chặt đứt quan hệ với hắn, người như thế sao có thể khiến hắn không cảnh giác được?

 

Hàn Đình nhìn một màn Nhiễm Nhất Bạch bảo hộ Quý Du Nhiên phía sau lưng, hắn mỉm cười, nhưng nụ cười không đạt được tới đáy mắt.

 

“Cô ấy vì tôi mà sinh bệnh, khi trước cô ấy ở nhà tôi vẫn luôn quên uống thuốc, nên tôi mang thuốc đến cho cô ấy, tuy vậy nhìn cô ấy có vẻ không có gì đáng ngại, tôi đây yên tâm rồi.”

 

Nhiễm Nhất Bạch nhận cái túi trong tay Hàn Đình, lạnh lùng nói: “Thuốc nhận được rồi, anh có thể đi, không tiễn.”

 

Nói xong, hắn đóng cửa một cái “rầm”, quay đầu nhìn về phía Quý Du Nhiên.

 

Quý Du Nhiên bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi cả người dựng lông tơ, liền giải thích hôm nay chỉ là cùng Hàn Đình ăn một bữa cơm, không có làm chuyện gì khác cả, cô bị cảm cũng là do trên đường Hàn Đình trở về nhiễm lạnh.

 

Nhiễm Nhất Bạch nghe xong thì không nói gì cả, hắn cũng tự biết bản thân không có quyền can thiệp vào chuyện của cô, muốn gặp ai làm gì là tự do của cô, nhưng hắn không ngờ được rằng Quý Du Nhiên lại nguyện ý giải thích với hắn, điều này khiến cho cảm giác khẩn trương và ghen ghét trong lòng phút chốc đã được tiêu tán.

Tuy vậy, hắn vẫn lạnh mặt đem toàn bộ thuốc do Hàn Đình mang tới vứt vào sọt rác, sau đó không nói hai lời liền bế Quý Du Nhiên đưa vào phòng ngủ, rồi hung hăng làm thêm lần nữa.

 

Hàn Đình nghe lời của Quý Du Nhiên, không đưa hoa cũng không đưa cơm nữa, chỉ là vào buổi trưa, một người đàn ông tới công ty cô, tự xưng là quản lý của nhà hàng gần công ty cô, người đó nói với Tiểu Hạ, rằng nếu nhân viên của công ty Quý tiểu thư đến nhà hàng họ dùng cơm, thì toàn bộ chi phí sẽ được Hàn tiên sinh chi trả.

 



Quý Du Nhiên vốn định gọi điện thoại cho Hàn Đình, để hỏi hắn sao lại làm những việc này, nhưng nghĩ nghĩ rồi buông điện thoại xuống.

 

Thôi được rồi, tối qua cô đã đồng ý với hắn là để hắn tiếp tục theo đuổi cô, hắn muốn làm gì thì cứ để hắn làm thôi.

 

Tuy rằng Hàn Đình chi trả toàn bộ chi phí ăn uống, những người trong công ty ai mà không biết vị Hàn tiên sinh này chính là hướng đến Quý tổng của bọn họ!

 

Bất luận Quý Du Nhiên nói bọn họ cứ thoải mái đi nhà hàng ăn, nhưng cũng không ai mặt dày đi ăn như vậy, ngược lại còn liên tục trêu chọc cô.

 

Buổi tối, Hồ Mộc Mộc hẹn gặp Quý Du Nhiên.

 

Quý Du Nhiên cố ý hẹn ở cửa hàng mà Hàn Đình mời công ty cô, còn gọi rất nhiều món.

 

“Du Nhiên, Hàn luật sư hôm qua hỏi tớ địa chỉ nhà của cậu, anh ấy nói cậu sinh bệnh, nên muốn đến thăm, cho nên tớ đã cho anh ấy địa chỉ, cậu không giận tớ chứ?”

 

Quý Du Nhiên trừng Hồ Mộc Mộc một cái, gắp cho cô một phần đồ ăn: “Nghĩ cái gì vậy? Chuyện này có gì đâu mà phải tức giận.”

 

Hồ Mộc Mộc an tâm: “Vậy là tốt rồi, tớ chỉ sợ cậu trách tớ tự tiện cho địa chỉ mà không hỏi ý kiến cậu trước, lúc ấy nhìn bộ dạng Hàn luật sư rất sốt ruột, nên không nhịn được. Đúng rồi, ngày hôm qua anh ấy có tới không?”

 

Quý Du Nhiên gật đầu: “Có đến, đưa thuốc cho tớ.”

 

Hồ Mộc Mộc cười một cách mờ ám, nói: “Vậy hai người các cậu có chuyện gì à? Sáng nay tớ thấy lúc Hàn luật sư đến văn phòng, trông tâm tình không tốt lắm, đã từ chối rất nhiều án kiện.”

 

Quý Du Nhiên nghĩ đến một màn tối qua: “Chắc cũng không vui vẻ gì lắm. Hôm nay hắn đến công ty à? Không phải gần đây Hàn luật sư nghỉ phép sao?”

 

Hồ Mộc Mộc cắn một ngụm bông cải xanh: “Đúng vậy, mấy hôm trước không đi làm, nghe nói bà nội của anh ấy bị bệnh khá nghiêm trọng, mấy hôm trước là trở về thăm hỏi bà.”

 

Đôi tay gắp đũa của Quý Du Nhiên dừng lại. Bà nội Hàn bị bệnh sao?

 

Nghĩ đến vị bà bà hòa ái dễ gần bây giờ sinh bệnh, Quý Du Nhiên chỉ cảm thấy đồ ăn phong phú trước mặt thoáng chốc nhạt như nước ốc.

 

Hồ Mộc Mộc cắn ống hút, vẻ mặt phiền muộn: “Du Nhiên, lúc trước cậu với Hàn Đình là có chuyện gì vậy? Tớ thấy hắn dạo gần đây rất cố gắng cứu vãn tình cảm với cậu, cậu không còn thích anh ấy chút nào sao?”

 

“Hàn luật sư là một người đàn ông tốt! Tớ nghe Liêu Bằng nói, từ khi anh ấy theo Hàn luật sư khởi nghiệp, cũng chưa từng nhìn thấy một bóng dáng người phụ nữ nào bên cạnh anh ấy, cậu là người duy nhất đó!” “Nhưng cũng đừng vì vậy mà cậu nghĩ anh ấy vô vị, nửa năm tớ làm việc ở sở luật, đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ câu dẫn anh ấy đó nhé, nhưng trước nay anh ấy vẫn giữ một bộ dạng lãnh đạm, điều này chứng minh trong lòng anh ấy chỉ có mỗi cậu.” Quý Du Nhiên nghe những lời này của Hồ Mộc Mộc, trong lòng có một tư vị không nói nên lời.

 

Hồ Mộc Mộc có thể nói là người bạn duy nhất thật lòng với cô, về Hàn Đình, chính cô cũng cảm thấy rất loạn, một mặt thì tức giận hắn vì khi trước nói lời lừa gạt cô, một mặt thì không đành lòng đẩy hắn ra.

 

Nếu cô thật có thể chặt đứt toàn bộ tình cảm với hắn, thì buổi tối hôm đó sẽ không gặp mặt hắn, cũng sẽ không cùng hắn làm cuộc đánh cược kia.

 

Cô có phải có chút bỉ ổi không? Rõ ràng bên người đã có vài người đàn ông, nhưng vẫn còn quyến luyến Hàn Đình.

 

Nghĩ nghĩ, Quý Du Nhiên liền nói cho Hồ Mộc Mộc biết lý do mình chia tay với Hàn Đình.

 

Hồ Mộc Mộc nghe xong thì đã hiểu rõ.

 

“Hóa ra là vậy. Kỳ thật Du Nhiên à, tớ cảm thấy chuyện này cậu cũng không thể trách anh ấy hoàn toàn, rốt cuộc thì chính tận mắt anh ấy nhìn thấy cậu suýt nữa bị người khác đâm một dao, anh ấy sao có thể không sợ hãi được? Anh ấy ắt cũng rất khổ sở, nói về nghề luật sư này, tớ khẳng định có thể hiểu rõ hơn cậu, cái nghề này của bọn họ thực sự không dễ dàng gì!”

 

Kỳ thật những lời của Hồ Mộc Mộc, trong lòng Quý Du Nhiên tất nhiên hiểu rõ.

 

Nhưng hiểu thì hiểu đấy, đến khi nghe những lời thấm thía từ miệng người khác, lại càng có tính thuyết phục hơn, nhưng nói chung quy lại thì cô vẫn rất mâu thuẫn.

 

Bỏ thì thương mà vương thì tội.

 

“Tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ, Mộc Mộc, sao cậu chỉ ăn rau vậy, không ăn thịt à?”

 

Hồ Mộc Mộc thành công bị Quý Du Nhiên chuyển đề tài, vẻ mặt cô nàng vui sướng.

 

“Ai nha! Tớ đang trong giai đoạn giảm béo đó! Năm nay nhân dịp tết Âm lịch chúng tớ sẽ gặp cha mẹ hai bên!”

 

“Thật à! Vậy tớ đây sắp được uống rượu mừng rồi sao?”

 

Hai cô gái trẻ vui vẻ tám chuyện này chuyện kia, chẳng qua lời nói khi nãy của Hồ Mộc Mộc cũng đã lưu lại trong lòng Quý Du Nhiên.

 

Cho nên khi cô nhận được tin nhắn từ Hàn Đình, hỏi cô ngày mốt có thể cùng hắn trở về thăm bà nội Hàn được không, Quý Du Nhiên do dự phút chốc, rồi trả lời “Được.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.