Quý Du Nhiên bị Cảnh Hách Phàm lôi đi, Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần thấy thế, cũng đứng dậy đi theo. Trước khi đi, Giang Dĩ Thành còn không quên lịch sự hỏi đối tượng xem mắt kia, làm việc ở công ty nào.
Cảnh Hách Phàm nổ máy xe.
“Ngồi xuống cho tôi.”
“Ờ ờ.” Quý Du Nhiên hậm hực trả lời, thành thành thật thật ngồi vào ghế lái phụ.
Phía sau hai người họ, có một chiếc Rolls Royce và một chiếc Bentley lái theo sau với khoảng cách không gần không ха.
Quý Du Nhiên có chút đau đầu.
Cô không quan tâm tại sao ba người này có thể biết chuyện cô đi xem mắt, cô hiện tại chỉ muốn biết là tại sao họ có thể tìm được cô?
Đã hẹn sẵn từ trước? Cố ý bắt được cô?
“Tiểu Phàm, cậu định mang tôi đi đâu?” Quý Du Nhiên cẩn thận hỏi.
Hiện tại còn chưa tới giờ cao điểm, trên đường xe cũng dần dần nhiều lên, Cảnh Hách Phàm nhấp môi, không rên một tiếng, trong chốc lát nhấn mạnh chân ga, chốc lát sau lại dẫm phanh, Quý Du Nhiên ngồi bên cạnh đến một tiếng không dám thả ra.
Trong xe yên tĩnh một cách đáng sợ, sự êm ả của mặt biển cất giấu một trận sóng gió mãnh liệt, Quý Du Nhiên nhịn không được lại lần nữa mở miệng, Muốn hòa hoãn bầu không khí căng thẳng này.
“Tiểu Phàm à, tôi có lái xe tới, xe vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3482640/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.