Vào đông sau buổi trưa, không khí ấm áp mang theo chút se lạnh.
Hai hàng cây dương chỉnh tề sắp thẳng hàng bên đường, ánh mặt trời chói mắt mà tươi đẹp, phảng phất lại mang theo một vẻ đẹp đơn giản.
Lạc Chính Vũ ngồi trong quán cà;phê, nhìn một nam một nữ đang đứng dưới tàng cây.
Người đàn ông mặc một cái áo khoác màu xanh xám, dáng người đỉnh bạt, lạnh lùng mà ôn nhu.
Người phụ nữ mặc một cái áo khoác nhung màu cam nhạt, tóc xõa mềm mại, lịch sự tao nhã điềm tĩnh.
Hai người đứng chung một chỗ, hợp thành một bức tranh muôn màu muôn vẻ, thật xứng là một đôi bích nhân.
Lạc Chính Vũ lấy di động, chụp một bức ảnh lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này của hai người.
“Không phải em nói… là em đã đính hôn rồi sao?”
Hàn Đình nhìn chăm chú một chiếc lá vàng vừa rơi xuống mặt đất, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng ánh lên một sự nóng rực.
Quý Du Nhiên thở dài một hơi, làn hơi tỏa sương mù vào không khí, cô vuốt lại cổ áo trắng cao cao bên trong áo khoác, hai tay cắm vào túi áo khoác.
“Tôi lừa anh, không được sao?”
Hàn Đình không vì bị lừa mà bất mãn, ngược lại dưới đáy lòng lại sinh ra một niềm vui sướng vô cùng tận, dường như đã thấy được ánh sáng sau một thời gian mây mù, cả người lại lần nữa sống lại.
“Vì sao?”
Hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ bên người, kìm nén nỗi xúc động muốn ôm cô vào lòng.
Cô ấy nhất định không biết, từ khi biết được tin “đính hôn” của cô ấy, thì hắn đã có bao nhiêu là đau khổ.
Quý Du Nhiên quay đầu đi chỗ khác, đúng lý hợp tình nói: “Nào có nhiều vì sao đến vậy? Không phải lúc trước anh cũng lừa tôi đó sao?”
Hàn Đình cười nhẹ.
“Thực xin lỗi, vậy hiện tại có tính là chúng ta hòa nhau không?”
Quý Du Nhiên khinh thường.
“Hòa nhau thì như thế nào? Hàn luật sư sẽ không nghĩ rằng chúng ta có thể trở lại đó chứ? Anh cho rằng tôi vẫn mãi đứng đây để chờ anh sao?”
Hàn Đình trầm mặc trong chốc lát.
“Nếu em không ở chỗ này chờ tôi, thì tôi có thể tự mình đi tìm em, được không?”
Nơi đáy mắt của người đàn ông tỏa ra sự ôn nhu vô cùng, Quý Du Nhiên cúi đầu, dẫm dẫm vào lớp lá khô trên mặt đất, đồng thời cố gắng xua tan đi sự rung động trong lòng.
“Ồ, anh không sợ sẽ liên lụy đến tôi nữa sao?”
Ánh mắt Hàn Đình trở nên ảm đạm, nhưng rất nhanh đã kiên định trở lại.
“Cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết vấn đề này.”
Sẽ có, nhất định sẽ có biện pháp, để cô có thể an toàn ở bên cạnh hắn.
Lúc này đây, hắn sẽ không làm hành động ngu xuẩn đẩy cô rời khỏi mình.
Quý Du Nhiên ngẩng đầu lên, ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây tán xạ thành những ánh sáng nhỏ, biểu tình cô lãnh đạm, nhàn nhạt nói: “Thật xin lỗi! Thời gian tôi rất quý giá, sẽ không vì ai mà chờ đợi.”
Sau khi xem mắt Lạc Chính Vũ thất bại, mẹ Quý liên tục dò hỏi Quý Du Nhiên mấy ngày trời, hỏi cô vì sao lại không thích cậu trai Chính Vũ kia? Rốt cuộc thì cô thích dạng người gì?
Quý Du Nhiên sợ kích thích đến sức khỏe mới được khôi phục của mẹ Quý, không dám giống như trước kia, nói là bản thân không định đi vào con đường hôn nhân.
Vì thế cô cười ha hả, bám lấy tay mẹ Quý làm nũng: “Mẹ con mới 24 tuổi thôi mà! Cứ từ từ thôi được không!”
Mẹ Quý thở ngắn than dài, trên mặt tràn ngập sự hận sắt không thành thép.
“Khi mẹ của cô 24 tuổi, thì đã mang thai cô rồi đó!”
Tuy lần đầu tiên xem mắt thất bại, nhưng mẹ Quý rất nhanh đã bùng lên ý chí chiến đấu, tiếp tục sắp xếp xem mắt cho Quý Du Nhiên.
Có vẻ như bà đã vận dụng đến toàn bộ các mối quan hệ xung quanh mình, để tìm kiếm đối tượng cho cô.
Quý Du Nhiên mỗi ngày sợ nhất là thời điểm đi tới bệnh viện, bởi vì chờ cô, đó chính là hàng tá ảnh chụp của các đối tượng xem mắt.
Quý Du Nhiên chỉ có thể lấy lý do công việc, nói rằng bản thân gần đây không có thời gian.
Sau đó mẹ Quý liền ôm ngực, vẻ mặt đau lòng hỏi cô có phải vẫn còn chưa quên được Tiêu Khải Lượng? Sau đó liền bắt đầu lau nước mắt, nói đều do tên hỗn đản Tiêu Khải Lượng, hại con gái của bà trở thành người lãnh cảm với tình yêu.
Quý Du Nhiên sợ bà kích động, chỉ có thể đầu hàng, chuyển sang nói dối rằng những ảnh chụp mà mẹ cô đưa không có người mà cô thích.
Cô cho rằng bản thân cự tuyệt nhiều lần như vậy, thì mẹ Quý sẽ chậm rãi từ bỏ, mãi cho đến một ngày, cô phát hiện mẹ Quý lén lút gọi điện thoại cho một chương trình hẹn hò trên tivi, hỏi cách báo danh để đăng ký cho con gái của mình.
Vì thế Quý Du Nhiên chỉ có thể tạm thời chịu thua bà.
Hôm nay, Mẹ Quý đang giống như mọi ngày ngồi trên giường bệnh lật xem các trang tài liệu trên màn hình ipad.
“Dì Quý, dì xem ai tới thăm nè!” Tiểu Trương cầm một bình nước nóng đi vào, cười nói.
Mẹ Quý nghiêng đầu nhìn lại, phía sau Tiểu Trương là hai người đàn ông khí chất bất phàm.
Mẹ Quý kinh ngạc hô lên: “Là Dĩ Thành và Đông Thần cùng tới sao?”
Lần trước Quý Du Nhiên sợ nhiều người thăm bệnh sẽ quấy rầy mẹ Quý tĩnh dưỡng, nên không cho phép nhiều người đến thăm. Nhưng hôm qua bác sĩ nói với cô, tình hình sức khỏe của mẹ Quý đã ổn định, nên lúc này cô mới ngầm đồng ý cho mấy người đàn ông đó đến bệnh viện.
Mẹ Quý đối với sự xuất hiện của Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần có chút cảm thấy ngoài ý muốn.
Bà nhớ rõ con gái đã nói qua, hai vị này tuy đều là người đầu tư ở công ty cô, nhưng giữa hai người họ hình như có hiềm khích gì đó.
Kỳ thật Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần cũng không ngờ sẽ trùng hợp gặp nhau ở đây, hai người họ là đến dưới lầu bệnh viện rồi mới gặp nhau.
Trong lòng hai người đều biết rõ mục đích đến đây của đối phương.
Quý Du Nhiên hiếu thuận, nếu người nào nhận được sự tán thưởng của mẹ Quý, hiển nhiên phần thắng sẽ lớn hơn một ít.
Hai người như thường lệ trong tối ngoài sáng đâm chọt nhau vài câu, rồi mới đi thang máy lên tầng.
“Dì à, mấy ngày trước con đi Thâm Quyến, mang theo một ít đặc sản của địa phương là trà Vân Vụ, nghe nói trà này rất có công hiệu với huyết áp tim mạch, dì thử thử xem sao ạ.”
Trợ lý đứng sau Giang Dĩ Thành tiến lên, trong tay cầm theo mấy hộp trà được đóng gói tinh xảo.
Lúc trước hắn tặng một số đồ bổ quý giá, nhưng đều bị mẹ Quý trả về không ít, về sau hắn nhận ra, nên khi đến đây chỉ mang theo một ít lễ vật để khiến mẹ Quý không cần phải mang gánh nặng tâm lý khi nhận quà.
“Dĩ Thành à, lần này dì nằm viện đã gây cho con không ít phiền toái rồi, chỉ cần con tới thăm dì là đủ rồi, lần sau đừng nên tiêu pha nhiều nữa.”
Mẹ Quý nói chuyện vô cùng khách khí.
Bà thật sự không hiểu rõ mối quan hệ sâu xa giữa con gái mình và hai người đàn ông này, chỉ cho rằng bọn họ là người đồng góp vốn trong công ty của Quý Du Nhiên, nên xuất phát từ mối quan hệ trong công việc, bà chỉ sợ nếu mình thường xuyên nhận quà của họ thì con gái ngược lại lại nặng nợ quá nhiều ân tình.
“Chỉ là một chút tâm ý, mong dì có thể nhận ạ.”
Giang Dĩ Thành nhìn về phía trợ lý ý bảo đặt quà xuống.
Giản Đông Thần lạnh lùng liếc nhìn Giang Dĩ Thành một cái.
“Dì à, uống nhiều trà quá sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ. Con có quen biết một bác sĩ trung y, rất am hiểu về các bệnh liên quan đến tim mạch, con đã hỏi qua rồi, lúc sức khỏe dì ổn định thì bước tiếp theo là nên áp dụng phương pháp trung y là rất thích hợp.”
Giang Dĩ Thành không nhanh không chậm nói: “Dì à, đã là thuốc thì lúc nào cũng có ba phần độc, sức khỏe của dì phù hợp với loại thuốc nào, phương pháp nào, vẫn là nên mời bác sĩ chuyên nghiệp thăm khám.”
Giản Đông Thần cũng không cam lòng yếu thế.
“Giang đổng nói cũng hợp lý đó, nếu vậy thì, dì Quý à, đồ ăn thức uống dì cũng nên chú ý một chút, tốt nhất là nên nghe theo lời dặn của bác sĩ, tránh cho mấy thực phẩm gì đó lại làm mất tác dụng của thuốc men.”
Mẹ Quý nhìn người này, rồi nhìn người kia, lên tiếng giảng hòa.
“Trước không nói cái này, Đông Thần, Dĩ Thành, hai cậu đến đây đi! Giúp tôi nhìn xem cái này với!”
Mẹ Quý nhường chỗ cho Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần.
Hai người đàn ông một trái một phải tiến đến bên cạnh mẹ Quý, theo dõi ngón tay của bà di chuyển trên màn hình Ipad.
Đến khi nhìn thấy được nội dung hiển thị trên màn hình, nụ cười còn đang để bên khóe môi, đều đồng thời cương cứng lại.
“Tôi muốn hẹn hò”, chương trình mai mối đáng tin cậy, nơi xây dựng tình yêu và bắt cầu cho hôn nhân!
Mẹ Quý hiển nhiên không chú ý thấy thần sắc biến hóa của hai người sau lưng mình, còn hứng thú bừng bừng mà mở ra các mục giới thiệu đối tượng của chương trình.
“Ôi ôi! Các cậu xem người này thế nào? 27 tuổi độc thân, mới du học về, làm trong xí nghiệp nước ngoài. Bộ dáng trông cũng không tệ.”
Trong lòng Giang Dĩ Thành trầm xuống, nói: “Dì à, ngài định làm gì ạ?”
Hắn cứ hai ba ngày là chạy đến bệnh viện, chẳng lẽ mẹ Quý không nhận ra tâm ý của hắn? Chẳng lẽ trông hắn còn kém tên đàn ông trên trang web này sao?
Cũng không thể trách tại sao Giang Dĩ Thành lại nghĩ như vậy.
Kỳ thật mẹ Quý cũng đã hỏi qua Quý Du Nhiên, mấy người đàn ômg thường xuyên tới thăm bà có phải là có ý tứ gì với cô hay không?
Nhưng khi đó Quý Du Nhiên thể hiện thái độ chém đinh chặt sắt nói rõ với mẹ Quý là không cần nghĩ nhiều, nói bọn họ đối với cô chỉ là tình bằng hữu đồng nghiệp, còn nói giá trị địa vị của bọn họ không tầm thường, là cô cũng không cùng đẳng cấp của bọn họ, phụ nữ bên người họ không thiếu, cho nên sau khi suy xét, mẹ Quý cũng không hướng về phương diện kia nữa.
“Đương nhiên là cho Nhiên Nhiên chọn lựa đối tượng xem mắt, haiz! Đứa nhỏ này toàn bộ tâm tư chỉ đặt vào công việc, một chút suy nghĩ về chuyện chung thân đại sự của bản thân cũng không có, tôi là mẹ nó cũng phải cảm thấy sốt ruột thay, các cậu nếu có gặp nó, thì nhớ giúp dì khuyên bảo nó nhé!”
Ánh mắt Giản Đông Thần nhìn chằm chằm về thông tin của người đàn ông du học kia: “Đã có nhà có xe, lương một năm 100 vạn”, trầm giọng nói.
“Dì Quý à, mấy trang web này toàn là lừa đảo thôi, dì cũng nói đây là chuyện chung thân đại sự thì con cảm thấy dì vẫn là nên tìm những người ở ngay trước mắt, hiểu tường tận gốc rễ mới tốt.”
Mẹ Quý lắc đầu thở dài.
Hiểu tận gốc rễ thì cũng không phải là không có, nhưng con gái nhà bà lại nói là không có cảm giác.
“Nói lừa đảo thì cũng hơi quá, dì đã đăng ký hội viên trên chương trình này rồi, những người đề cử ở đây đều đã được chương trình xét duyệt qua, chỉ là Nhiên Nhiên nhìn qua mấy người nhưng vẫn không vừa ý, không biết người hôm nay công trì
có thể phù hợp với nó hay không.”
Mẹ Quý lầm bầm nói thầm, đến khi phát hiện hai người kia không ừ hử gì, thì quay đầu nhìn bọn họ.
“Sao nào? Hai cậu cảm thấy người này không được sao? Vậy để tôi tìm tiếp xem sao.”
Giang Dĩ Thành và Giản Đông Thần muốn phản ứng một chút với mẹ Quý, nhưng thật sự bây giờ họ không cách nào cười nổi.
Mẹ Quý còn đang đắm chìm trong thông tin trên trang hẹn hò, mở thông tin người đàn ông tiếp theo, đồng thời nói lời như kim châm vào tâm của hai người đàn ông đứng phía sau mình.
“Đông Thần, Dĩ Thành, hai cậu cũng giúp dì nhé! Nếu công ty các cậu có người thích hợp, thì nhớ giới thiệu cho Nhiên Nhiên nhà tôi nhé!”
Lời này như chậu nước đá tưới lên đầu hai người họ, đông lạnh bọn họ đến mức không thể phân biệt đông tây nam bắc.
Sau một lúc lâu, vẫn là Giang Dĩ Thành hậu tri hậu giác bắt giữ được một tin tức.
“Dì à, có phải dì vừa nói, Nhiên Nhiên hôm nay đi xem mắt ạ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]