Chú Tề hơi cúi đầu, cả người câu nệ nhìn chằm chằm bàn chân của mình.
Tuy rằng người đàn ông trước vẫn thể hiện thái độ bình tĩnh, nhưng trong lòng ông hiểu rõ, tiên sinh đang rất không vui.
“Chuyện khi nào?”
Cảnh Tông ném tài liệu trên tay xuống, chân mày nhăn riết thật sâu.
“Chuyện khoảng từ nửa tháng trước.” chú Tề nghĩ nghĩ lại nói: “Mẹ của Quý tiểu thư nằm viện, hẳn là có quan hệ với chuyện này.”
Cảnh Tông vứt những tài liệu trên vào thùng rác.
“Đột nhập vào nhà cưỡng gian”, “Có thủ sẵn hung khí”, “Mưu đồ từ trước”, những chữ này đâm thẳng vào mắt hắn.
“Người phía dưới làm việc như thế nào vậy? Vì sao mãi đến giờ mới báo cáo?”
Uống xuống một ngụm cà phê đắng, Cảnh Tông ấn ấn hai bên ấn đường đang nảy lên thình thịch của mình.
Tề thúc do dự một chút rồi nói: “Tiên sinh, lúc trước ngài bảo người của chúng ta không tiếp tục theo dõi Quý tiểu thư nữa.”
Cảnh Tông sửng sốt.
Đúng vậy, lần trước sau khi thấy bệnh của hắn tái phát, bác sĩ Wilson kiến nghị hắn không nên tiếp tục làm việc kích thích bệnh tình, nên hắn liền đem ảnh chụp và cô đặt ở sau đầu.
Nếu không phải do đêm đó mẹ cô sinh bệnh dẫn tới cô thất hẹn, thì hắn cũng sẽ không cho người tìm hiểu căn nguyên nguồn gốc câu chuyện.
“Để bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3481753/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.