Cạch.
Cửa bị đóng lại, Quý Du Nhiên bám lấy tủ giày bên cạnh cửa để đứng vững thân thể, cô cảnh giác nhìn về phía Tiêu Khải Lượng đang giả dạng thành người giao cơm, chậm rãi lùi về sau hai bước.
“Tiêu Khải Lượng, anh đến đây làm gì?”
Tiêu Khải Lượng lột mũ xuống, lộ ra một gương mặt tiều tụy xuống sắc, trên mặt hắn ta nở một nụ cười quái gở khiến Quý Du Nhiên rùng mình.
“Nhiên Nhiên à, tìm được nơi này của em thật không dễ dàng gì.” Tiêu Khải Lượng đánh giá căn phòng của Quý Du Nhiên với diện tích chung cư này, không mất vài vạn tiền thuê nhà hàng tháng thì ắt sẽ không thuê nổi.
“Nhiên Nhiên, anh sai rồi, trước kia đều là anh không tốt, anh đã suy nghĩ rất nhiều, người anh yêu nhất vẫn luôn là em, em tha thứ cho anh được không? Chúng ta trở lại với nhau đi, về sau anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!”
Nói xong, Tiêu Khải Lượng liền tiến tới trước kéo tay Quý Du Nhiên, nhưng lại bị cô nhanh chóng né tránh. Quý Du Nhiên nhớ tới mấy ngày trước Thù Dịch nhắc nhở cô về tên này, hắn ta đã rơi vào cùng đường tuyệt lộ, dễ phát sinh các tình huống cực đoan.
Sớm biết vậy mới vừa rồi đã không vội vã đẩy Tiểu Phàm đi.
Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn, Quý Du Nhiên nhanh chóng bình tĩnh suy nghĩ đối sách.
Tiêu Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3481299/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.