“Ba, mẹ, sao hai người lại tới đây vậy ạ?”
Giang Dĩ Thành buông cây bút trong tay xuống, sự kinh ngạc thể hiện rõ trên mặt.
Giang mẫu nhanh chóng liếc mắt nhìn một vòng khắp phòng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
“A Thành, sao lại chỉ có mỗi một mình con?”
Giang Dĩ Thành nhướng mày: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Hắn đưa mắt liếc nhẹ vào người con gái đến thở cũng không dám thở đang cúi người phía dưới chân hắn, bản thân cố nhịn cười, nói: “Ngoại trừ con ra, thì mẹ còn muốn gặp ai nữa ạ?”
Da mặt Quý Du Nhiên đỏ lên phừng phừng.
Giang Dĩ Thành cái tên vô lại này!
Mới vừa rồi vì quá khẩn cấp, cô không thể tìm được chỗ nào đến trốn, cũng may không gian phía dưới bàn làm việc đủ lớn, cô
tiếp dùng không chần chờ thêm nữa chỉ có thể trực tiếp ngồi xổm xuống đó, kết quả lại còn tiện nghi cho hắn trực kẹp lấy cô, bây giờ khuôn mặt chính là đang dán thẳng vào đũng quần của hắn, thậm chí là căn lều
trại kia còn đỉnh đỉnh ngay trước mặt cô!
Giang phụ cùng giang mẫu cũng không tiến đến gần, hai người ngồi xuống ghế sô pha.
“Không phải là mẹ muốn gặp ai, A Thành, chuyện trong tập đoàn cũng không yêu cầu con phải nhìn chằm chằm mỗi ngày, con cũng nên suy xét đến những mặt khác nữa.”
Giang mẫu thở dài, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3481293/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.