Chương trước
Chương sau
 

Gần đây trên mạng lan truyền thông tin về con gái của một tập đoàn làm ra hành vi bất nhã khiến cho giới truyền thông và xã hội chú ý, tập đoàn Giang thị đã biết về chuyện này, nên đưa ra lời sáng tỏ như sau.

 

Từ lúc tập đoàn Giang thị sáng lập đến nay, luôn rất chú tâm đến sự nghiệp từ thiện, liên tục giúp đỡ các viện phúc lợi và các trại trẻ mồ côi, cô gái Giang Dĩ Nhu vào 15 năm trước đã được tập đoàn Giang thị bảo trợ, sau khi trưởng thành thì đã vào làm việc dưới trướng của tập đoàn, chứ hoàn toàn không phải là con gái ruột của Giang gia. Nhưng dưới góc độ là một nhân viên cũng đại diện cho hình ảnh của một tập đoàn, sự kiện video lúc trước đã tạo thành một ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ, tập đoàn Giang thị dĩ nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm, ban truyền thông của tập đoàn xin thay mặt xin lỗi đến mọi người.

 

Đồng thời bên phía tập đoàn cũng đã kiểm điểm nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ thực hiện việc giáo dưỡng tốt đối với các cá nhân được nhận sự bảo trợ từ phía tập đoàn. Tập đoàn Giang thị vẫn sẽ tiếp tục các công tác thiện nguyện, rất mong nhận được sự ủng hộ từ đại chúng.”

 

[Ôi mẹ ơi, hóa ra không phải là con ruột, mà chỉ là một đứa con nuôi! Tôi nói rồi mà, chuyện ghê tởm như vậy thì sao một thiên kim tiểu thư có thể làm ra được ~]

 

[Tập đoàn Giang Thị cũng tội nghiệp quá rồi! Đã chi tiền nuôi cô ta ăn học, kết quả còn bị cô ta làm cho phen nhục nhã…]

 

[Mọi người xem trên tường Weibo của cô ta kia, mấy cái ảnh chụp hàng ngày còn giả dạng bản thân thành một thục nữ danh viện, hóa ra lại là con nuôi mà thôi! Giang thị đã đối xử tốt với cô ta đến thế mà cô ta lại hồi báo người ta như vậy, đúng là thứ sói mắt trắng!]

 

[Tôi lớn lên ở viện phúc lợi, cũng chính là nơi mà Giang thị tập đoàn giúp đỡ, chỉ là tôi không may mắn nhận được sự trợ dưỡng của bọn họ, cô ta đã được giúp đỡ đến mức ấy mà còn không biết quý trọng!]

 

[Tập đoàn Giang Thị thật là có lương tâm, nhất định ủng hộ cho họ!]

 

Hai tay Giang Dĩ Nhu phát run khi xem dòng tin làm sáng tỏ từ phía tập đoàn, suýt nữa đã ngất xỉu.

 

Từ đợt bị bêu xấu đến nay cô ta không dám ghé qua Giang gia, càng không dám tới công ty, nhưng sau khi xem xong lời sáng tỏ này, cô ta đã không ngồi yên được nữa, xông thẳng đến văn phòng của Giang Dĩ Thành.

 

Vậy là Giang thị đã đem việc cô là con gái nuôi công bố ra bên ngoài, như vậy là cô ta đã xong đời, từ nay về sau sẽ không cách nào ngẩng mặt trong giới thượng lưu này nữa.

 

Mà không, cô ta thậm chí còn không có tư cách tiến vào cái vòng thượng lưu này nữa!

 

Đây không phải là điều cô ta mong muốn, không phải!

 

“Vì sao? Vì sao phải đăng tin làm sáng tỏ như vậy?”

 

Nhân viên? Giang Dĩ Thành thế mà nói cô ta chỉ là một người nhân viên? Thông cáo này thật là một công đôi việc! Không chỉ phủi sạch quan hệ với cô ta, lại còn giúp hóa giải nguy cơ sụp đổ hình ảnh của tập đoàn trong mắt công chúng, danh tiếng lại còn được nâng cao!

 

Giang Dĩ Thành không cảm thấy bất ngờ khi thấy Giang Dĩ Nhu tìm đến mình, hắn đem các số liệu đã chuẩn bị tốt ném cho cô ta đọc.

 

“Bởi vì chuyện của cô, hai ngày nay giá cổ phiếu của Giang thị tụt xuống 10%, nếu tôi không làm như vậy, những tổn thất kế tiếp cô có chịu trách nhiệm được không?”

 

Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm của Giang Dĩ Thành, Giang Dĩ Nhu nhịn không được mà run rẩy thân mình.

 

Làm sao cô ta có thể phụ trách? Cô ta biết lấy gì mà phụ trách?

 

“Anh ơi, em…”

 

“Về sau gọi tôi là chủ tịch.”

 

Hai chân Giang Dĩ Nhu run rẩy như sắp sụp đổ.

 

Đây là… thật sự muốn cùng cô ta hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ?

 

Giang Dĩ Nhu cảm thấy trước mắt lúc trắng lúc đen, hàm răng va vào nhau lập cập.

 

Giản Đông Thần mới vừa tới chất vấn cô ta vì chuyện của người phụ nữ kia, trước khi rời đi còn nói là hắn đã sớm không có bất kỳ quan hệ nào với cô ta nữa, từ nay về sau cấm cô ta nhắc đến tên của hắn. Hiện giờ ngay đến cả Giang thị cũng muốn đoạn tuyệt mối quan hệ với cô sao?

 



Cô ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?

 

Giang Dĩ Thành mở mắt, biểu tình cũng có chút mỏi mệt, vì xử lý những ảnh hưởng tiêu cực do Giang Dĩ Nhu mang lại cho tập đoàn, cả một đêm hắn không hề ngủ.

 

“Năm đó Giang thị vì bồi dưỡng cô mà hao phí bao nhiêu tiền tài, chính trong lòng cô có thể hiểu rõ, nếu cô sớm đặt tâm tư của mình vào đúng nơi đúng chỗ thì đã không dẫn đến tình trạng này, Giang Dĩ Nhu, Giang thị đối với cô là đã tận tình tận nghĩa.”

 

“Từ hôm nay trở đi, những bất động sản đứng tên cô và thẻ tín dụng sẽ được tập đoàn thu hồi lại, chức vụ của cô ở IRIS, tôi vẫn sẽ dựa vào ước định ban đầu, nếu cô thắng được giải thưởng chung kết cuộc thi thì vẫn để cô tiếp tục ngồi ghế quản lý. Tuy nhiên, tôi đã thông báo với thành phố A rằng sẽ kéo dài cuộc thi thêm nửa tháng, cô tốt nhất là đừng nên giở mấy thủ đoạn dơ bẩn, tôi không muốn nghe việc thanh danh của IRIS cũng bị cô bôi bẩn.”

 

Giang Dĩ Nhu rốt cuộc chịu không nổi những đả kích liên tiếp này, cô ta quỵ xuống ngã ngồi trên mặt đất.

 

Giản Đông Thần và Nhiễm Nhất Bạch ngồi ở ghế sau, từng người nhìn về phía ngoài cửa sổ.

 

“Cậu và Tưởng Tư Văn gần đây chịu khó lộ diện bên ngoài nhiều một chút, cố gắng để phía truyền thông chụp được vài cảnh thân mật.”

 

Nhiễm Nhất Bạch quay đầu nhìn về phía Giản Đông Thần, bộ dạng chính là muốn phát hỏa nhưng phải nhịn xuống.

 

“Tôi nói cậu an bài ai cũng được đi, tại sao một hai phải là Tưởng Tư Văn, cô ta... cậu còn không biết xu hướng giới tính của cô ta à? Cho dù cậu không rõ cô ta đi, thì cậu cũng biết rõ tình huống của tôi mà? Tôi cùng với cô ta có thể làm ra hành động thân mật gì? Ôm? Hôn môi?”

 

Giản Đông Thần xem qua di động, rồi lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

 

“Cô ấy rất nhanh sẽ có phim được lên sóng, danh khí cũng đủ lớn, nếu đổi là phụ nữ khác truyền ra tin đồn với cậu, thì sẽ không có scandal lớn được.”

 

Lời này thật ra cũng đúng.

 

Nhiễm Nhất Bạch đem sự không tình nguyện ở trong lòng đè xuống.

 

Cũng chỉ có nháo ra động tĩnh càng lớn, mới có thể giúp người phụ nữ ngốc kia chắn được nổi bật, đây cũng là nguyên nhân khiến Nhiễm Nhất Bạch chấp nhận sự an bài của Giản Đông Thần.

 

Nguồi phụ nữ ngốc, đã ngốc mà còn không có lương tâm, chỉ biết nói lời cảm ơn với hắn qua điện thoại, lại không tự mình đến nhìn hắn một cái.

 

Dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, Nhiễm Nhất Bạch lại quay đầu hỏi Giản Đông Thần: “Cô ấy đã biết chuyện kia không phải là cậu làm chưa?”

 

Giản Đông Thần trầm mặc trong thoáng chốc, nhàn nhạt nói: “Chưa.”

 

Nhiễm Nhất Bạch nhịn không được nhướng mày: “Vì sao không nói cho cô ấy biết? Cậu cứ để cô ấy hiểu lầm như vậy sao?”

 

Tay nắm di động căng thẳng, chân mày Giản Đông Thần nhíu lại.

 

“Bởi vì cô ấy không nhận điện thoại của tôi.”

 

Nhiễm Nhất Bạch “phụt” cười một tiếng, ánh mắt nhìn Giản Đông Thần vừa là đồng tình lại là đắc ý, lấy di động ra khoe khoang lịch sử điện thoại.

 

“Thế nào? Có cần tôi giúp cậu nói chuyện không?”

 

Giản Đông Thần rốt cuộc có phản ứng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhiễm Nhất Bạch, một cái liếc mắt này liền nhìn thấy tên lưu lại trên điện thoại của hắn “cô ngốc”.

 

Cô ấy cùng Nhiễm Nhất Bạch, đã thân mật khăng khít như vậy? Đến cả xưng hô cũng đã thân mật như vậy.

 

Trong lòng Giản Đông Thần căng thẳng, nhịn không được trào lên một cỗ cảm giác chua xót xa lạ.

 

Điện thoại đổ chuông.

 



“Đô đô đô ”

 

“Thực xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện tại đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.”

 

Nụ cười đắc ý của Nhiễm Nhất Bạch bỗng chốc cứng đờ.

 

Móa! Người phụ nữ này dám từ chối cuộc gọi của hắn!?

 

Lại gọi lần nữa!

 

“Thực xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện tại…”

“Có thể… có thể là cô ấy không tiện nghe điện thoại.” Nhiễm Nhất Bạch cất di động, cứng đờ nói.

 

Trong không khí tràn ngập mùi vị xấu hổ.

 

Mẹ nó! Làm hắn mất mặt ngay trước mặt tên gia hỏa Giản Đông Thần!

 

Giản Đông Thần quay đầu lại, chân mày giãn ra, trong lòng bỗng nhiên lại cảm thấy cân bằng một ít.

 

May mắn tài xế kịp thời lên tiếng, đánh vỡ sự xấu hổ lúc này của Nhiễm Nhất Bạch.

 

“Giản Đổng, đoạn đường phía trước hình như xảy ra sự cố, có cần đi vòng đường khác không ạ?”

 

Thông qua kính chiếu hậu, tài xế thấy được cái gật đầu nhàn nhạt của Giản Đông Thần, vội vàng thay đổi phương hướng xe.

 

“Chú Nghiêm, con gái chú chuyển trường rồi à?”

 

Nhiễm Nhất Bạch nhìn lướt qua vị trí ghế lái, từ chỗ ngồi của hắn có thể thấy được trong túi áo sơ mi của ông ta lộ ra huy hiệu trường màu xanh đỏ.

 

“À, đúng vậy, Nhiễm tiên sinh.”

 

Tài xế từ kính chiếu hậu nở nụ cười với Nhiễm Nhất Bạch, vội vàng nhét phần huy hiệu trường vào lại hết trong túi áo, có chút khẩn trương nói lời giải thích: “Có thể là do sáng nay con gái tôi trộm nhét vào, để ngài chê cười rồi.”

 

Nhiễm Nhất Bạch gật đầu tỏ vẻ không để ý, thuận miệng nói với Giản Đông Thần: “Cậu đối đãi với cấp dưới không tệ à nha! Trường học này không phải ai cũng có thể vào học được đâu, tôi nhớ rõ đạo diễn Ngô cũng muốn cho con trai ông ấy vào học mà không cách nào đưa vào được.”

 

Nhưng sau đó hắn lại nhíu nhíu mày: “Bất quá tôi nghe nói trường học quý tộc này là do Giang thị lập ra thì phải?”

 

Xe đột nhiên phanh gấp, suýt nữa tông vào đuôi xe phía trước.

 

“Thật xin lỗi, do hai xe sát nhau quá.”

 

Biểu tình bất an của tài xế đã bị Giản Đông Thần thu hết vào đáy mắt, hắn trầm mặc một hồi, chậm rãi hỏi: “Chú Nghiêm, chú đi theo tôi đã mấy năm rồi nhỉ?”

 

“5 năm rồi, Giản tiên sinh.”

 

Giản Đông Thần không nói nữa.

 

Xem ra, hắn nhận một cái tát của ai kia, có lẽ cũng thật sự không oan tí nào.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.