“Cô thật sự không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để quyến rũ đàn ông đó nhỉ!” Ánh mắt Giản Đông Thần tối tăm, lướt mắt qua nút áo ngủ lệch lạc của Quý Du Nhiên.
“Chỉ đáng tiếc là, Nhiễm Nhất Bạch không chạm vào phụ nữ, xem ra sức lực của cô là uổng phí rồi.”
Thật ra Giản Đông Thần rất muốn kéo Quý Du Nhiên qua, chất vấn cô vì sao luôn nhớ thương người đàn ông khác? Vì sao lại để vạt áo tán loạn xuất hiện trong phòng Nhiễm Nhất Bạch? Cô rốt cuộc là muốn cái gì mà không thể trực tiếp đến lấy lòng hắn?
Tiền, danh lợi, địa vị. Chẳng lẽ hắn không thể cho được cô hay sao?
Nhưng lời nói ra khỏi miệng, không biết sao lại toàn là sự khinh thường với khinh thường.
Quý Du Nhiên rũ mắt xuống nghe những lời nói chói tai đó của Giản Đông Thần, sau đó ngẩng đầu cười nhẹ nhàng với hắn, nụ cười tươi thêm vài phần vũ mị.
“Vậy sao? Chính là vừa mới ở cùng hắn... thật sự khiến tôi thích lắm đó.”
Ánh mắt cô dừng lại trong phút chốc trước hạ bộ của Giản Đông Thần, sau đó cô ngước mắt lên lại, thật giống một tiểu yêu tinh vô hại thanh thuần mà mị hoặc.
“Anh Giản trễ vậy mà vẫn đến đây thì nhất định là có chuyện quan trọng, không làm phiền hai vị nữa, tôi về phòng đây.”
Quý Du Nhiên đến cả lời giải thích cũng lười nói, trực tiếp làm lơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3473795/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.