Cái ôm của Cảnh Hách Phàm vô cùng ấm áp, hơi thở thanh mát thoải mái trên người hắn càng khiến cô yêu thích, Quý Du Nhiên đột nhiên được hắn ôm gắt gao trong vòng tay khiến cô ngây ngẩn trong phút chốc, sau đó cô cười nhẹ nhàng, vỗ vỗ vào phần lưng của Cảnh Hách Phàm.
“Di động rớt xuống đất bị hỏng, tôi cũng không phải là con nít, cậu không cần lo lắng như vậy.”
Cảnh Hách Phàm vốn cảm thấy vô cùng lo lắng nên mới làm ra hành động này, nhưng hiện tại Quý Du Nhiên an tĩnh ở trong vòng ôm của hắn như vậy, ý muốn bảo hộ cô nảy sinh từ lần đầu tiên gặp mặt cô, khiến lúc này hắn không muốn buông tay ra.
Nhưng thật ra Quý Du Nhiên khi được Cảnh Hách Phàm ôm chặt như vậy thì cảm thấy có chút nóng bức, cô duỗi tay cố gắng lắm mới với tới được mái đầu của hắn, xoa xoa đỉnh đầu hắn.
“Được rồi, không phải là tôi không có việc đó sao.”
“Đi cùng tôi một lát!”
Quý Du Nhiên ngay đến cửa còn chưa kịp bước vào, liền bị Cảnh Hách Phàm kéo xuống lầu, nhét vào trong xe.
20 phút sau, Quý Du Nhiên ngơ ngẩn nhìn về màn hình led to lớn giữa quảng trường thành phố với một hàng chữ: Quý Du Nhiên, sinh nhật vui vẻ!
Tên cô liên tục được thay đổi màu sắc xuất hiện liên tiếp trên màn hình led, khiến ai nhìn cũng phải lóa mắt.
“Còn sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3471600/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.