Quý Du Nhiên chần chờ một chút, đang suy xét xem có nên để Cảnh Hách Phàm đưa cô lên nhà hay không, thì Cảnh Hách Phàm đã chỉ vào chân cô.
“Cô không có mang giày.”
Một đôi chân tinh tế non mềm, nhưng đã sớm đổi sang màu đen kịt, đại khái là khi nãy chạy ở bên ngoài dẫm qua lung tung, còn có vài vết trầy xước.
“Ôi, chị gái ơi! Là tôi cứu cô khỏi tên lưu manh, cô chẳng lẽ không yên tâm đối với tôi sao?” Cảnh Hách Phàm vỗ ngực đôm đốp, ngữ khí mang theo sự trêu chọc.
Hai tiếng “chị gái” đã chọc cho Quý Du Nhiên nở nụ cười.
Rốt cuộc thì vẫn là một cậu bé, cô chần chờ kỳ thật không phải là không muốn để Cảnh Hách Phàm đưa cô lên nhà, chỉ là chính cô có chút không muốn trở về căn phòng đó, dù sao thì sau khi xảy ra sự việc như vậy, lẽ dĩ nhiên là cô sẽ cảm thấy không an tâm khi ở đó.
"Come on."
Cảnh Hách Phàm đi xuống, thay Quý Du Nhiên mở cửa xe, hai tay vươn ra.
Quý Du Nhiên lại tiếp tục được Cảnh Hách Phàm ôm lên lầu theo kiểu công chúa, nhưng hắn chỉ lễ phép đưa cô đến trước cửa phòng, chứ không có ý định bước đi vào.
Quý Du Nhiên vẫn luôn nhìn theo bóng dáng xuống lầu của Cảnh Hách Phàm, đến chỗ rẽ cầu thang, Cảnh Hách Phàm đột nhiên dừng lại, không đầu không đuôi hỏi cô một câu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-thuong-vi/3470437/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.