Xe chầm chậm chạy ra khỏi khuôn viên trường, vừa mới rẽ sang thì bóng dáng của nữ sinh chậm rãi bước đi gần gốc cây đa thoáng qua đáy mắt anh.
Hô hấp của anh có chút rối loạn, thả nhẹ chân ga, ma xui quỷ khiến lại chạy theo phía sau cô, từ từ đi theo dọc ven đường.
Trường học cách đường Tây Phong cũng không xa, cùng lắm chỉ mất 15 phút đi bộ.
Rõ ràng anh có thể đi hết quãng đường chỉ bằng một cú đạp chân ga, nhưng anh lại nhìn chăm chú vào bóng lưng uyển chuyển của cô, mười phần kiên nhẫn theo đuôi đến mười mấy phút cho đến khi cô rẽ vào một con hẻm nhỏ tối tăm, thoáng một cái đã không thấy bóng người nữa.
Cố Dực vô thức đạp phanh dừng lại, tùy ý đậu xe ở ven đường của khu phố náo nhiệt, bước nhanh về hướng nơi cô biến mất.
Anh căn bản là không có thời gian để suy nghĩ, thậm chí còn chưa nghĩ đến rằng chính mình đang muốn làm gì, hành động của anh bây giờ như một loại hành vi trong tiềm thức, dụ dỗ anh ngoan ngoãn đi theo.
Đi vào bên trong là một con hẻm dài và âm u. Trời tối rất nhanh, thỉnh thoảng lại có tiếng người ồn ào vang lên, nhưng một khi xung quanh trở nên im lặng, liền khiến ta cảm thấy lạnh lẽo và ẩm ướt đến phát sợ.
Có người vỗ nhẹ vai anh, Cố Dực giật mình, quay đầu lại liền thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của nữ sinh kia.
“Tìm tôi sao?”
Cố Dực lùi về phía sau một bước, kìm nén tiếng tim đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-tac-cua-ma-nu/908845/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.