-Sao cô lại trở về nước với hình dạng này?
-Hả?- Nó ngạc nhiên nhìn hắn
-Lúc cô đi là Hàn Băng Băng, sao lúc về lại là Nguyễn Hàn Thiên Băng?
-Anh biết Hàn Băng Băng là tôi?
-Ừ!
-Từ bao giờ?
-Lâu rồi, khoảng hai năm trước
-Vậy sao anh vẫn giấu?
-Vì tôi nghĩ...cô có lí do riêng của mình
-Ra vậy
Nó không nói gì nữa, tiếp tục dán mắt vào cái laptop. Hắn cũng im lặng, tiếp tục lái xe
--------------------------------
Như thường ngày, cậu lại đến thăm nhỏ, với một cành hoa phong lan trên tay. Cậu bước vào phòng bệnh của nhỏ, đi lại bàn đầu giường nhỏ, định cắm cành hoa vào bình nhưng lại có một cành hoa phong lan khác đang còn rất tươi được cắm trước, cành hoa chắc là mới cắm thôi, vậy ai chứ? Ngoài cậu ra còn ai có thói quen mang hoa đến cắm vào bình mỗi ngày chứ?
Không quan tâm, cậu đặt cành hoa phong lan xuống bàn, lấy ghế ngồi cạnh giường nhỏ, đưa tay nắm lấy bàn tay của nhỏ, áp lên mặt cậu
-Alex, hai năm rồi đó, bao giờ em mới tỉnh lại đây? Anh biết em sợ, anh biết em rất sợ, vậy nên đã có anh ở bên rồi. Tỉnh lại đi mà
Như nghe được lời cậu nói, đột nhiên ngón tay của nhỏ khẽ cử động, mi mắt khẽ rung
-Alex! Alex! Alex!- Cậu lên tiếng
-Ưm...- Nhỏ dần mở mắt ra, nhìn xung quanh rồi dừng lại nhìn cậu- K..K...Kai...?
-Ừ! Là anh, là anh- Cậu vui mừng nói
-K...Kai! A...anh...là anh...thật à? A...anh đã...cứu tôi?- Nhỏ khó nhọc nói
-Phải!- Cậu gật đầu
-Tôi...tôi sợ...tôi sợ...- Nhỏ cố ngồi dậy, tay nắm thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phep-mau-cua-tinh-yeu-dieu-ky/1848694/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.