5.
Lâm thêm một lần nữa mất tích khỏi sự trông đợi của Vy. Anh đã không còn dùng số điện thoại mà Vy biết, cũng không một cuộc phản hồi kể từ cái ngày "không có phép lạ xảy đến" ấy.
Vy được biết Lâm đã về nhà nhưng không gặp ai vào chính ngày cô đến tìm Lâm, do bà giúp việc thưa lại. Triền miên những ngày sau, gia đình cô rơi vào khủng hoảng. Em trai bị bắt vào tù vì tội tàng trữ ma tuý. Bố mẹ suy sụp, công ty nợ nần chồng chất... Cô không còn tâm trí để mơ về "phép lạ", mơ về người thân yêu đã vô tình biến mất khi cô cần một điểm tựa tinh thần nhất. Một mình cô vững vàng chống chọi đau khổ, tấm thân mong manh của người con gái không còn sức gánh vác đơn độc. Người đàn ông yêu cô tha thiết đã đến. Người theo đuổi cô dai dẳng gần 5 năm mà không được đáp lại đã trở về nước khi biết sự việc xảy đến với người anh ta yêu. Cô không còn sự lựa chọn nào khác là phải chạy vạy khắp lượt những ai có khả năng về kinh tế mà cô có thể vay mượn để cứu vãn công ty khỏi phá sản, để bố mẹ không phải theo em trai vào "bóc lịch" trong tù. Chút tự trọng cô giữ lại được là không đánh đổi thể xác của mình cho những kẻ có nhu cầu bỉ ổi dùng tiền để trao đổi. Cô may mắn có người đàn ông yêu cô chân chính đã không lợi dụng lúc cô khốn đốn nhất. Anh ta giúp nhưng theo nguyện vọng của cô là sẽ dùng cả quãng đời sau này tiếp tục sang nước ngoài lao động cho Tập đoàn của anh để trừ nợ. Điều kỳ lạ hơn, không hiểu vì lý do gì lúc công ty đang trong bờ vực lại có một người mà cô không hề biết chịu bỏ ra số tiền vô cùng lớn chấp nhận hợp tác, với điều kiện: "Sau khi công ty trở lại quỹ đạo, người đó sẽ có quyền điều hành công ty cùng với bố của cô". Cô cũng không còn nhạy cảm để thấy được bóng dáng ai đó thầm lặng dõi theo khi cô long đong trên con đường lo toan chướng cảnh...
***
Vy ngoái đầu nhìn lại quê hương thân yêu. Hành trang cô mang theo cho cuộc hành trình đến xứ người... Đầy ắp trong đôi mắt buồn hun hút, đôi môi run run ngấm từng nỗi tủi hờn, nhưng nồng nàn vị mặn mà của đức hi sinh, con tim chật hình bóng của một người không bao giờ cùng cô tìm thấy "phép lạ". Phi trường, nơi cô sẽ cất cánh cho cuộc đời trắc trở của mình bay xa khỏi quá khứ có quá nhiều u uẩn.
...
- Sao... Anh không nói "chính anh đã đưa tiền nhờ người ra mặt cứu vãn công ty nhà chị ấy? Sao... anh không giữ người ta lại!??" - Kiều Anh bồn chồn.
Hộp quà tặng ngự trị trước mắt Lâm được gửi chuyển phát nhanh qua đường bưu điện. Địa chỉ của Vy. Anh không ngừng rơi nước mắt.
- Để... Em mở cho anh nhé! Xem... Chị có điều gì gửi? Biết đâu... - Kiều Anh cũng ngân ngấn lệ khi nhìn Lâm khóc. Cô chưa bao giờ thấy nước mắt đàn ông nó lại có sức mạnh phá tan lòng ích kỷ của người con gái như cô đến thế. Chỉ còn lại trong cô nỗi ân hận tràn trề cho một lần nói dối...
Không được Lâm gật đầu, Kiều Anh vẫn nhẹ nhàng mở hộp quà. Hình ảnh Ngọc Vy cười rạng rỡ, đẹp như một thiên sứ hạnh phúc khi níu tay Lâm trong khi Lâm lại hết sức cứng cơ mặt vì miễn cưỡng chụp, được lồng vào khung ảnh do Vy tự làm thật sinh động, chan chứa nỗi niềm gửi gắm. Tiếp đó là chiếc áo phông, thắt lưng, khăn quàng... Đều là những thứ mà Ngọc Vy đã mua tặng sinh nhật "người ấy". Bao nhiêu những món quà cô chắt chiu mỗi năm trong quá trình Lâm rời xa. Và, rất... rất nhiều cánh thiệp mỏng như voan có bút tích của Vy...
Kiều Anh mạo muội thử mở một cánh thiệp trên cùng nhất:
* "Mằn mặn bờ môi,
Cay cay khóe mắt
Con tim se thắt
Nỗi nhớ trải dài
Bao những tháng ngày
Yêu thương quạnh quẽ
Giọt sầu lặng lẽ
Mình em nuốt trôi.
Anh hỡi... Anh ơi!
Đời em lận đận
Yêu mà không phận
Ai tủi bằng em!?
Thương nhớ triền miên
Anh nào có biết?
Phương xa biền biệt
Anh đành quên sao?
Tình ái chưa trao
Mà tim nhức nhối
Yêu anh dữ dội
Như sóng ngoài khơi.
Anh hỡi... anh ơi...!
Bao giờ anh biết?"
- Anh Lâm...! - Kiều Anh chợt rơi nước mắt: - Em xin lỗi! Em... Em... - Không biết thế nào Kiều Anh bật khóc thả lại cánh thiệp và chạy khỏi ngôi nhà đang chất ngất tình yêu thầm lặng của hai con người không gặp nhau ở cùng một điểm...
Cánh thiệp sau khi bị buông ra như có linh hồn tự tìm đến cánh tay Lâm. Anh nhặt lên, những dòng chữ nghiêng nghiêng xinh xắn... Lần đầu tiên anh biết thế nào là "khóc", là cảm giác muốn giữ lấy một người, muốn ấp ủ người ấy trong tay vĩnh viễn. Nước mắt không kiềm lại được, thôi thúc anh đối diện yêu thương như cắt trong tim.
Lâm vùng dậy. Anh chạy như lao ra khỏi căn hộ. Anh ước mình có cánh. Nếu như anh có cánh...
Ghi chú:
(*) Bài thơ được sử dụng trong truyện là sáng tác của chính tác giả.