Xe ngựa một đường lái vào hoàng cung, ngói lưu ly màu vàng óng, thành cung màu son, thị vệ đang mặc cung trang, không khỏi biểu hiện ra chỗ này là Hoàng Thành cao lớn uy nghiêm. Mặt trời mới mọc , ngói lưu ly màu vàng tuyết đọng chiếu sáng rực rỡ, ôn nhuận trắng noãn.
Trên đường tuyết đọng sớm bị dọn dẹp sạch sẽ, hai người xuống xe ngựa đi vào cửa cung bên trong, liền có một gã thái giám chờ chực đã lâu tiến lên đón, khom người nói, "Tham kiến Vương gia, Vương Phinương nương, Thái hậu sáng sớm đang ở trong cung Diên thọ chờ."
Tần Tử Minh nhìn An Tri Cẩm một cái, hắn vốn hôm nay thiếu chút cho người đưa tin đến thỉnh an rằng hắn và nương tử không hợp ý nhau, hiện tại nếu An Tri Cẩm thấy Thái hậu, sau này tự nhiên không thể tùy tiện nói hưu nàng.
An Tri Cẩm thấy vậy, còn tưởng rằng hắn đang nhắc nhở mình, tay hết sức tự nhiên đưa tới, kéo cánh tay hắn.
Hắn bị hành động này của An Tri Cẩm làm sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó vui mừng nhướng mày, cảm thấy nương tử cường hãn này vẫn còn cứu được, thích thú vui mừng lôi An Tri Cẩm đi theo thái giám hướng phía sau triều đình đến thọ Cung.
Vừa tiến vào hậu cung, cảnh sắc chung quanh cùng phía trước khác xa một trời một vực, khắp nơi điêu khắc chạm trổ, núi giả nước chảy, tuy bị tuyết trắng bao trùm, lại như cũ không thể che dấu hết cách kết cấu bố trí tỉ mỉ cùng mỹ cảnh vô cùng khéo léo.
Tần Tử Minh nắm tay An Tri Cẩm một đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-vuong-gia-cung-chieu-vuong-phi-hung-han/55331/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.