Tần Tử Minh khi...tỉnh lại, đã không biết là giờ gì.
Ngoài phòng hoàn toàn yên tĩnh, tuyết yên tĩnh tuôn rơi âm thanh cũng có thể nghe thấy, nến đỏ gần như cháy sắp hết, lúc sáng lúc tối, lòe lòe nhấp nháy.
Hắn dụi dụi con mắt, ngồi dậy, lại phát hiện không có giống như thường ngày say rượu, có cảm giác đau như muốn nứt ra, bây giờ chỉ cảm thấy hơi có chút choáng váng.
Nếu không phải Tô Bạch cho hắn uống một ít canh giải rượu, chỉ sợ hắn sẽ ngủ một giấc đến ngày mai đi.
Hắn mờ mịt mở to hai mắt, ánh mắt lơ đãng ở bên trong phòng quét qua. . . . . .
“ Trán?” Nhất thời, cả người hắn bị làm cho sợ đến vô ý thức sau mày hướng lên.
Bên cạnh bàn ghế Thái sư ở bên trong, một cô gái mặc hỷ phục màu đỏ chót dựa vào, nàng một tay chống trên trên bàn nâng má, hai chân gác ở trước mặt trên cái bàn tròn, khuôn mặt trang dung tinh sảo hơi nghiêng, cằm khẽ nâng, một đôi ánh mắt lạnh lẽo, cao cao tại thượng đang liếc xéo Tần Tử Minh, làm cho người ta cảm nhận một loại cảm giác hết sức cao ngạo khinh thường, lãnh nhược băng sương.
Tần Tử Minh nhìn cặp chân kia gác ở trên bàn, làn váy vén lên cao lộ đôi chân dài, khóe miệng giật giật, người này, là một nữ nhân sao?
Hắn vừa định mở miệng hỏi người kia là ai, ánh mắt dời đến đã gặp nàng một thân màu đỏ hỷ phục, lúc này mới đột nhiên ý thức được tối nay là hôn lễ của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-vuong-gia-cung-chieu-vuong-phi-hung-han/55325/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.