Phó Tu Vân cầm cục đá Hỏa Lân không biết thật giả đi vào Địa Hỏa Các, sau khi nộp mười viên linh thạch trung phẩm, hắn và Dịch Nhiên đã được người hầu dẫn tới phòng luyện khí tầng ba Địa Hỏa Các. Trong phòng luyện khí có một cục đá Hắc Kim dáng vẻ như bệ đá, bên phải bệ đá có một khe lõm, hẳn là nơi đặt mồi lửa, nhưng Phó Tu Vân cũng không có xin lửa. Hắn đã có đại sát khí Tiểu Đầu Đất, mồi lửa gì cũng thua xa Tiểu Đầu Đất của hắn. Chờ sau khi người hầu rời khỏi, Dịch Nhiên từ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên hỏi Phó Tu Vân: "Ngươi có biết cục đá này chính là đá Hỏa Lân?" Phó Tu Vân gật nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng và mang theo ý cười vang lên trong phòng luyện khí: "Ngươi là Kiếm Thể Thiên Sinh có linh căn hệ Hỏa nên rất mẫn cảm với vật có thuộc tính hỏa. Còn ta là Ngũ linh căn, linh căn hệ Hỏa trong đó lại được rèn luyện mở rộng trước nên cảm nhận với vật có thuộc tính hỏa đương nhiên cũng không kém. Tuy lớp vỏ bên ngoài đã cản trợ phần lớn nhiệt độ của nó hơn nữa còn khiến cục đá lạnh đi, nhưng sức mạnh thuộc tính hỏa ẩn chứa bên trong lại rất thuần khiết, nếu nói nó không phải là đá Hỏa Lân, vậy thì mấy viên đá Hỏa Lân trong Trân Bảo Các càng giả." Dịch Nhiên nhướng mày nhìn gương mặt đắc ý của Phó Tu Vân, sau đó đi tới bên cạnh an tĩnh đả tọa: "Vậy ngươi bắt đầu luyện khí đi. Nhưng ta vẫn chưa hỏi ngươi đang chuẩn bị luyện chế thứ gì?" Phó Tu Vân ừ một tiếng, cười đáp: "Chờ ta luyện xong thì ngươi sẽ biết, giờ ngươi đả tọa hấp thu linh thạch đi." Dịch Nhiên không nhận được đáp án của Phó Tu Vân cũng không nóng nảy, hai chân xếp bằng ngồi trên bệ đá ngọc dành để đả tọa khôi phục linh lực trong phòng luyện khí. Chỉ là ngay khi y sắp nhắm mắt, y lại nhìn thấy một thân trường bào mộc mạc đơn giản tới mức không tưởng của Phó Tu Vân, bản thân lập tức ngồi không yên. Lại nhớ tới đối phương khổ từ bé, dù có thể tự mình kiếm được linh thạch cũng không thấy hắn mua cho mình y phục gì, Dịch Nhiên không kiềm được mà thở dài trong lòng rồi đứng lên. "Hử? Ngươi định đi đâu? Không tu luyện à?" Dịch Nhiên lắc đầu: "Đột nhiên ta nhớ tới ta còn thiếu một thứ, giờ đang rảnh nên muốn ra ngoài đi dạo một chuyến, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ trở lại trước khi mặt trời lặn." Phó Tu Vân cũng không nghĩ nhiều, gật đầu xong cũng không hỏi nữa. Sau khi Dịch Nhiên rời khỏi, trong phòng luyện khí lập tức trở nên rất yên tĩnh, Phó Tu Vân hít một hơi thật sâu đem tất cả nguyên liệu để luyện chế Linh Kiếm ra. Lôi Tinh Mộc có lôi điện quấn quanh, dao Hắc Kim từ thạch tinh đá Hắc Kim và ngọc Thấm Thủy có ánh nước dao động đặt chung trên đài luyện khí, cuối cùng khi Phó Tu Vân đặt đá Hỏa Lân lên, bốn linh tài này thế mà lóe lên ánh sáng cùng lúc như thể chúng nó đã biết mình sắp được dung hợp tạo thành bảo vật có thể khiến thế nhân kinh ngạc. Khóe môi Phó Tu Vân hơi cong, đều nói bảo vật có linh, bốn loại thiên tài địa bảo này có thể tụ lại với nhau cũng coi như là duyên phận của chúng nó, giờ chỉ xem bản thân có thể luyện ra Linh Kiếm tuyệt thế hay không mà thôi! .... Nhưng trước khi luyện chế, hắn còn cần khuôn đúc cho bảo kiếm. Phó Tu Vân căng mặt mở cửa phòng luyện khí, sau đó đi tới hỏi người hầu nơi này: "Ở chỗ ngươi có khuôn đúc kiếm không?" Người hầu lập tức sửng sờ hồi lâu khi nghe được yêu cầu của Phó Tu Vân, sau đó hai mắt mở to: "Khuôn đúc kiếm?" Khóe miệng của Phó Tu Vân giật giật: "Chẳng lẽ không có?" Người hầu đánh giá Phó Tu Vân hồi lâu mới trả lời: "Có, nhưng ngài muốn dạng gì?" Phó Tu Vân cảm thấy hình như ánh mắt của người hầu hơi quỷ dị, nhíu mày: "Loại tốt nhất." Người hầu gật đầu rời đi để lại một mình Phó Tu Vân suy đoán rốt cuộc người hầu đó đang nghĩ gì. Rất nhanh Phó Tu Vân đã biết vì sao người hầu sẽ nhìn hắn như vậy... chỉ thấy đối phương nâng ba cái khuôn đúc đi tới, Phó Tu Vân nhìn thoáng qua lập tức phát hiện ngoại trừ độ dài ngắn khác nhau thì cơ bản đều giống nhau, mặt lập tức đỏ bừng và trong lòng chán nản không thôi. Người hầu thấy vẻ mặt của Phó Tu Vân lập tức biết đối phương là người mới luyện khí, cũng không cười nhạo, chỉ hỏi: "Xin hỏi ngài còn cần mấy khuôn đúc này không?" Phó Tu Vân xấu hổ xua tay: "Không cần, ngươi cất đi." Người hầu không nhịn được bật cười trước Phó Tu Vân, có ý tốt nói: "Thật ra linh tài có linh, chỉ cần ngài đối xử với nó thật nghiêm túc và tận tâm thì chúng nó sẽ hiện ra dáng vẻ tốt nhất của mình ở trước mắt ngài." Phó Tu Vân kinh ngạc: "Đây là những gì ngươi nghĩ?" Người hầu lắc đầu: "Không phải, ta một lần ngẫu nhiên nghe được một vị đại sư luyện khí nói. Ta cảm thấy rất đúng và vì thấy ngài không biết nên mới nói cho ngài." Phó Tu Vân trịnh trọng nói lời đa tạ, người hầu lắc đầu xoay người rời đi. Nhưng chưa được ba bước đã nghe thanh âm cười nhạo truyền ra từ phòng luyện khí bên cạnh: "Mộc Trang, cũng chỉ có ngươi mới luôn nói mấy thứ râu ria với mấy tay mơ, ngươi thật sự cho rằng một câu này của ngươi có thể có tác dụng gì? Hừ, ta có thể cảm ứng được ít nhất bốn loại linh lực khác nhau trên người tên đó, chứng tỏ hắn ít nhất cũng là Tứ linh căn, rất có khả năng chính là Ngũ linh căn! Một phế vật Ngũ linh căn, dù có cho hắn một viên đá hỏa kim Cửu Long thì hắn cũng không thể luyện chế được Linh Khí ngũ phẩm, có lẽ hắn sẽ chết vì cạn kiệt linh lực khi vừa luyện tới một nửa không chừng? Ha ha ha ha! Cười chết ta, thật là, ách?" Tên đang cười nhạo còn chưa nói xong, Phó Tu Vân và người hầu tên Mộc Trang đồng thời quay đầu và rời đi. Gương mặt của tên đang cười nhạo khi bị làm lơ lập tức đỏ bừng, nếu không phải vì gã đang hầu hạ luyện khí sư có thân phận tôn quý thì đã sớm nhào lên đánh hai cái tên không coi ai ra gì này một trận! Phó Tu Vân về lại phòng luyện khí, cảm thấy bản thân còn cần phải đọc nhiều về truyền thừa luyện khí của Nguyên gia trong ký ức và mua nhiều ngọc giản luyện khí hơn, thấy nhiều mới có thể hiểu biết nhiều được, miễn cho sau này lại làm ra trò cười như hôm nay. Nhưng lúc này trong đầu Phó Tu Vân cũng đã biết nên luyện chế thanh Tứ Linh Kiếm này thế nào rồi. Bởi vì thanh kiếm này dùng bốn loại nguyên liệu khác thuộc tính để luyện chế nên Phó Tu Vân kêu nó là Tứ Linh Kiếm. Bước đầu tiên luyện chế là phải tinh luyện cả bốn loại linh tài, một bước này đã phải dùng tới linh hỏa, Phó Tu Vân trực tiếp để Tiểu Đầu Đất lên sân khấu, trải qua một năm rửa tội và tiến bộ, Tiểu Đầu Đất đã sớm không còn là tên ngốc thiêu rụi hết mọi thứ. Hiện tại nó đã có thể muốn đốt là đốt tùy theo ý muốn, Phó Tu Vân kêu đốt chất lỏng tuyệt đối không thành chất khí, kêu đốt kim loại tuyệt đối không đốt gỗ, tóm lại theo lời của Phó Tu Vân là cuối cùng cũng không lỗ nữa. Hai ngày nay Tiểu Đầu Đất rất thích hóa thành Hỏa Phượng nhỏ, cho nên trên đài luyện khí đang xuất hiện một con Hỏa Phượng nhỏ đang mổ trái mổ phái bốn loại linh tài. Sau khoảng 30 phút trôi qua, linh tài thô ráp ban đầu lập tức trở nên rực rỡ hẳn lên. Đá Hỏa Lân có đốt thế nào cũng không thể tách lớp vỏ ra trong miệng Chung Khuê giờ đang tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt. Phó Tu Vân cầm lấy đá Hỏa Lân và Lôi Tinh Mộc dùng để làm thân kiếm lên, hắn dùng linh lực khống chế kéo dài ra tới khi chiều dài khoảng ba thước mới ngừng, sau đó dung hợp cả hai dạng linh tài này lại, trải qua sự thiêu đốt từ Tiểu Đầu Đất nó đã biến thành thân kiếm với hai mặt hai màu xanh và đỏ, mặt màu đỏ là đá Hỏa Lân, màu xanh lá là Lôi Tinh Mộc. Sau đó dao Hắc Kim trực tiếp bị Tiểu Đầu Đất nung chảy thành chất lỏng, ngón tay của Phó Tu Vân hơi nhấc, chất lỏng lập tức biến thành những sợi nhỏ và bay tới hai bên mặt thân kiếm tạo thành mũi kiếm sắc bén. Lúc này Phó Tu Vân đã lờ mờ cảm nhận được sự sắc bén từ trên Linh Kiếm truyền tới, đồng thời cũng cảm thấy linh lực của mình đã bắt đầu tiêu hao không ít, khóe môi lập tức giật giật, chẳng lẽ hắn sẽ trực tiếp thăng thiên vì hao hết linh lực giữa đường như gia hỏa gây chuyện lúc nãy đã nói? Nếu thật sự là vậy... "Dù chết thì cũng không thể mất mặt chết được!" Phó Tu Vân giận dữ nói thầm, cuối cùng cầm ngọc Thấm Thủy lên rồi trực tiếp dùng thần thức khống chế Tiểu Đầu Đất luyện hóa nó thành hình dáng của chuôi kiếm, chuôi kiếm và thân kiếm hợp lại với nhau. Lúc này trường kiếm cao ba thước lấp lánh ánh sáng đã thành hình, nhưng Phó Tu Vân lại cảm thấy giữa thân kiếm, mũi kiếm và chuôi kiếm có sự bài xích và bất ổn, nếu như mạnh mẽ ngừng luyện khí ngay lúc này thì tuy Linh Kiếm vẫn thành hình, nhưng tuyệt đối không phải là một thanh kiếm được tinh luyện, kết quả cuối cùng có khả năng là Dịch Nhiên chỉ mới dùng một hai năm sẽ gãy như Linh Kiếm ngũ phẩm. Đương nhiên Phó Tu Vân không muốn như vậy, nên hắn cắn răng vươn tay nắm lấy một đống linh thạch, vừa hấp thu linh lực trong linh thạch vừa để Tiểu Đầu Đất đang hấp thụ linh khí bọc lấy toàn bộ thanh trường kiếm, Phó Tu Vân trực tiếp đả tọa, thần thức tinh luyện cả thanh trường kiếm từng chút từng chút một từ mũi kiếm tới chui kiếm. Dần dà, Phó Tu Vân như đi vào cảnh giới rèn luyện quên mình, hắn dường như có thể thấy được tất cả những tạp chất và chỗ không ổn, sau đó khống chế Tiểu Đầu Đất đốt đi từng chút tạp chất, dung hợp và loại bỏ. Nhưng ngay lúc Phó Tu Vân hoàn toàn rơi vào cảnh tượng đó lại không biết trên bầu trời Địa Hỏa Các đang tụ lại mây đen. "Hử? Mau nhìn bầu trời phía trên Địa Hỏa Các! Sao lôi vân lại bắt đầu tụ lại nơi đó?" "Ồ, hôm nay có chuyện gì vậy? Sáng mới thấy mây đỏ tụ lại đúng không? Sao giờ lại tới lôi vân?" "Hầy, ngươi chưa thấy sự đời rồi! Hiện tượng này không phải là lần đầu tiên xảy ra, năm đại môn phái và tứ đại thế gia trước kia mỗi lần luyện chế ra Linh Khí tuyệt phẩm hoặc thậm chí là Bảo Khí, dị bảo xuất thế sẽ đưa tới lôi vân dị tượng! Điều này chứng minh chắc chắn trong Địa Hỏa Các có đại sư luyện khí đang luyện chế ra bảo bối kinh thiên động địa! Không chừng chính là Linh Khí cửu phẩm!" "Hừ, Linh Khí cửu phẩm sao có thể dẫn tới lôi vân? Đừng ngốc vậy chứ, bảo vật này nói thế nào cũng là cấp bậc Bảo Khí!" Những tu chân giả xung quanh lập tức hít một hơi lạnh khi nghe thấy lời này, Bảo Khí! Đây chính là bảo vật hiếm thấy có thể đếm được trên đầu ngón tay tại Nhiên Nguyên Giới, là bảo vật mà cả đời một tu giả bình thường cũng không thể thấy được, thế mà hiện tại có người sắp luyện chế ra? "Chắc chắn là một vị đại sư luyện khí!" Nhóm tu tiên giả cảm thán. Còn đại sư luyện khí lúc này lại nghẹn đỏ mặt, trán đầy mồ hôi. Dịch Nhiên đang càn quét y phục trong Trân Bảo Các đột nhiên hơi khựng lại, vừa quay người đã thấy lôi vân trên bầu trời Đông Nam, Dịch Nhiên vô thức muốn nhanh chạy về hộ pháp, nếu không chỉ sợ sẽ không ổn. "Đạo hữu, ba kiện pháp y này?" Dịch Nhiên ném một viên linh thạch thượng phẩm xuống: "Lấy hết, mau đóng gói." Lão bản hưng phấn tới mặt đỏ bừng, chờ hắn đóng gói xong rồi giao cho người mua, mới phát hiện mọi người đang nhìn về phía Đông Nam. "Hử, các ngươi đang nhìn gì vậy?" "Có Bảo Khí sắp xuất thế! Không biết là đại sư của tứ đại thế gia hay năm đại môn phái đang luyện khí?" "Ừm, nghe nói trưởng tôn Thiết gia đang luyện khí tại Địa Hỏa Các, có phải là hắn không?" "Trưởng tôn Thiết gia? Ha ha, chắc chắn là vậy rồi! Ngoại trừ Thiết gia thì còn có thuật luyện khí của ai có thể so." Trưởng tôn Thiết gia đang ở Địa Hỏa Các nhìn thanh kiếm trong tay chằm chằm mà tức giận, độ dung hợp không tốt, phẩm chất nguyên liệu cũng không cao, thật đen đủi, lần này gã lấy gì để báo cáo kết quả với phụ thân? Hết chương 30.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]