Hồ Bạch mông lung nhìn hai người ở phía xa xa kia, rõ ràng một tên là gà yếu, tên còn lại phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cuối cùng, tên yếu cũng không yếu, đáng chết vẫn còn sống tốt.
Hồ Bạch vốn muốn diệt hết tất cả những người ở đây, chỉ là giờ khắc này, gã thấy mình đã nghĩ quá nhiều... đừng nói tới diệt hết, vẫn là phải mau chóng nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng lại mà chuồn khỏi đây, lấy thực lực của cái tên Ngưng Mạch kỳ đầu trọc đã dùng kiếm chém chết thủy yêu Lam Huyễn Đa Túc, dù gã có huyết mạch bảo hộ, có lẽ cũng không đủ đưa đồ ăn.
Cho nên Hồ Bạch vừa thấy không được lập tức bơi đi, chờ tới khi Phó Tu Vân xoay người muốn tìm gã, đối phương đã biến mất không còn bóng dáng.
"Chậc, biến mất rồi."
Dịch Nhiên nắm yêu đan của bạch tuộc lớn và vài cái xúc tua trong tay rồi bơi tới, đầu tiên nhìn Phó Tu Vân từ trên xuống một lần rồi mới nói: "Sao ngươi bơi lại đây? Những con cá bạc trong hồ đó thật sự rất nguy hiểm với tu vi của ngươi."
Phó Tu Vân nghe lời quan tâm trắng ra này của y, cơn tức đầy mình lập tức giảm phân nửa. Hơi dừng lại mới trợn mắt nói: "Không phải ta nghĩ rằng ngươi sẽ bị con bạch tuộc đó ăn sao?"
Môi Dịch Nhiên hơi cong lên khi nghe Phó Tu Vân nói, sau đó lại gật đầu thực nghiêm túc: "Lấy thực lực của ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn ở chỗ này, không cần lo lắng." Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-tu-tien/409003/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.