Tuy thành Vận đối với lão bản khách điếm là tạm thời không đi được, nhưng quả thực không phải là điều gì khó đối với Phó Tu Vân và Dịch Nhiên. Cuối cùng Phó Tu Vân bỏ ra một thỏi vàng để mua một chiếc xe ngựa, bản thân là người đánh xe, một đường hướng về thành Vận vừa đi vừa ngừng.
Còn vì sao không trực tiếp sử dụng linh lực di chuyển nhanh tới đó, Phó Tu Vân tỏ vẻ trong công pháp của hắn tạm thời còn chưa có thuật dịch chuyển hay trốn thoát gì đó thích hợp, cho nên nếu không phải tình huống khẩn cấp, hắn sẽ không lãng phí linh lực của bản thân. Còn Dịch Nhiên thì khỏi nói, tình huống hiện tại của y còn phế hơn cả phế.
Vốn Phó Tu Vân cũng không có ấn tượng lắm với chuyện Dịch Nhiên trúng độc, nhưng sau hai canh giờ rời đi, đột nhiên có tiếng vật gì đó rơi xuống trong xe ngựa, Phó Tu Vân nhanh chóng vén rèm và nhìn vào thì thấy được người mới siết cổ uy hiếp hắn đã bất tỉnh, sắc mặt chuyển thành màu đen xì và một vết máu tím chảy ra từ khóe miệng, lập tức ấn tượng khắc sâu về loại độc này.
Phó Tu Vân: "... Chậc, nếu không phải... quên đi." Chỉ là vừa thấy cũng biết độc đối phương trúng rất lợi hại, không biết là độc gì nhỉ? Trong tổng hợp bảo vật ba ngàn thế giới của lão tổ tông có ghi lại không ta?
Phó Tu Vân không có ném Dịch Nhiên đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi xe, xe ngựa chậm rãi chạy tới thành Vận.
Đại trạch Phó gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-tu-tien/408994/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.