Tuy thành Vận đối với lão bản khách điếm là tạm thời không đi được, nhưng quả thực không phải là điều gì khó đối với Phó Tu Vân và Dịch Nhiên. Cuối cùng Phó Tu Vân bỏ ra một thỏi vàng để mua một chiếc xe ngựa, bản thân là người đánh xe, một đường hướng về thành Vận vừa đi vừa ngừng. Còn vì sao không trực tiếp sử dụng linh lực di chuyển nhanh tới đó, Phó Tu Vân tỏ vẻ trong công pháp của hắn tạm thời còn chưa có thuật dịch chuyển hay trốn thoát gì đó thích hợp, cho nên nếu không phải tình huống khẩn cấp, hắn sẽ không lãng phí linh lực của bản thân. Còn Dịch Nhiên thì khỏi nói, tình huống hiện tại của y còn phế hơn cả phế. Vốn Phó Tu Vân cũng không có ấn tượng lắm với chuyện Dịch Nhiên trúng độc, nhưng sau hai canh giờ rời đi, đột nhiên có tiếng vật gì đó rơi xuống trong xe ngựa, Phó Tu Vân nhanh chóng vén rèm và nhìn vào thì thấy được người mới siết cổ uy hiếp hắn đã bất tỉnh, sắc mặt chuyển thành màu đen xì và một vết máu tím chảy ra từ khóe miệng, lập tức ấn tượng khắc sâu về loại độc này. Phó Tu Vân: "... Chậc, nếu không phải... quên đi." Chỉ là vừa thấy cũng biết độc đối phương trúng rất lợi hại, không biết là độc gì nhỉ? Trong tổng hợp bảo vật ba ngàn thế giới của lão tổ tông có ghi lại không ta? Phó Tu Vân không có ném Dịch Nhiên đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi xe, xe ngựa chậm rãi chạy tới thành Vận. Đại trạch Phó gia lúc này. Triệu Trung Thiên đập nát cái bàn ngọc bên cạnh gã, sắc mặt âm trầm đáng sợ: "Ngươi nói là lạc mất Phó Tu Vân rồi? Nó chỉ mới có Luyện Ký kỳ tầng hai sao có thể thoát khỏi giám thị của Lý Đại, hả?!" Phó Thiên Hải hoảng sợ trước khí thế của nhạc phụ, thầm nghĩ không tốt, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, tên phế vật Phó Tu Vân kia có chạy thì sao chứ? Lý Đại bị Thiên Hỏa đập trúng, chỉ có thể nói là Phó Tu Vân gặp may mà thôi. Một phế vật Ngũ linh căn như nó thì đừng nói tới là chạy, dù chết thì gã cũng sẽ không chớp mắt. Triệu Trung Thiên chỉ liếc qua đã rõ suy nghĩ trong lòng Phó Thiên Hải, gã tức tới mức hoàn toàn không thể hiểu nỗi tại sao nữ nhi của mình lại coi trọng một tên ngu xuẩn như vậy? Rõ ràng nữ nhi của gã rất thông minh. "Ngu xuẩn! Ngươi không biết suy nghĩ hả! Dung nhi! Con mau nói cho nó biết rốt cuộc nó đã làm gì sai!" Sắc mặt và tâm trạng của Triệu Hoa Dung lúc này cũng không đẹp hơn là mấy so với phụ thân ả, nghe thấy phụ thân phân phó, ả ráng nén cơn tức nói với Phó Thiên Hải: "Thiên Hải, chẳng lẽ chàng đã quên Phó Tu Vân có liên quan tới bảo vật của Nguyên gia sao? Nếu không có Phó Tu Vân, chúng ta sẽ không thể nào tìm được rèn phổ Phá Vân Thương, đến lúc đó nếu ba gia tộc khác hỏi tới thì chàng sẽ giải quyết thế nào?" Sắc mặt Phó Thiên Hải đột nhiên thay đổi, bởi vì gã cố ý hay vô ý gì đó quên chuyện này đi trong mười năm nay, hiện tại vừa nói rõ ra lại khiến Phó Thiên Hải nhớ tới rất nhiều chuyện xấu gã không muốn nhớ lại. Nhưng Phó Thiên Hải rất rõ ràng tứ đại gia tộc nhất định phải lấy được rèn phổ Phá Vân Thương, hiện tại chưa hỏi là vì thời gian còn chưa tới mà thôi. Một khi tới thời điểm đó mà gã lại không có gì để đối phó, đừng nói tới tam đại gia tộc, chính nhạc phụ này của gã cũng sẽ không bỏ qua cho gã. Mà thời hạn đó cũng chỉ còn lại có hai năm. "Tên phế vật chết tiệt đó! Không có việc gì thì ở trong nhà không làm phiền ai là được rồi, thế mà còn dám chạy loạn khắp nơi? Đáng lẽ phải đánh gãy chân nó từ lâu rồi! Chậc, nhạc phụ đại nhân yên tâm, dù sao tên phế vật đó cũng không đi được bao xa, nó tu luyện mười mấy năm cũng chỉ mới Luyện Khí tầng hai, bắt được nó là chuyện dễ như trở bàn tay! Con sẽ kêu mấy thuộc hạ đắc lực đi bắt nó về." Triệu Trung Thiên nghe thấy vậy cũng tạm lộ ra vẻ mặt hài lòng, chỉ là vẫn không nhịn được nói xâu xa với nữ nhi của mình: "Dung nhi, diệt cỏ lại không diệt tận gốc, con biết kết quả sẽ tệ thế nào mà. Chuyện này cũng vì con quá bất cẩn." Triệu Hoa Dung cắn môi, ả muốn nói gì nhưng cuối cùng chỉ gật gật đầu. Ả cũng không thể ở trước mặt Phó Thiên Hải nói cho phụ thân biết Phó Tu Vân đã bị ả hạ kịch độc từ lâu, chờ tới khi nó mười tám tuổi, chỉ cần muốn là có thể khiến nó chết bất đắc kỳ tử? Hơn nữa sự thật đúng là Phó Tu Vân đã trốn khỏi Lý Đạt, dù có như thế nào đi nữa cũng là sai lầm của ả. "Phụ thân, ngài yên tâm." Sau khi tìm được nó, con nhất định sẽ khiến nó chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng, muốn đi đâu cũng không được! Sau khi chuyện này xong xuôi, bầu không khí cũng thoải mái hơn, Triệu Hoa Dung nhìn sắc mặt phụ thân mà chọn một đề tài nhẹ nhàng hơn: "Phụ thân, qua 30 ngày nữa là lúc thành chủ thành Vận chọn tế tử cho nữ nhi, đại ca và những người khác có phải đã đi tới đó rồi không? Thành chủ thành Vận này cũng thật là, chẳng qua chỉ là Thiên Âm Mạch linh căn hệ Thủy mà thôi lại coi như bảo bối vậy, một hai phải trao đổi nữ nhi lấy ích lợi lớn mới chịu, lại không nghĩ tới tại Nhiên Nguyên Giới này có ai tốt hơn Triệu gia chúng ta? Nhưng không sao, lần này đích thân đại ca ra ngựa, chắc chắn có thể bắt lấy Vân Thủy Nhi kia, không bao lâu nữa gia tộc chúng ta sẽ xuất hiện thêm một đại năng Kim Đan!" Triệu Trung Thiên khẽ nhếch miệng khi nghe thấy lời này, hiển nhiên nữ nhi đã nói đúng chỗ ngứa của gã. Trưởng tử Triệu Kiến Chương là Thiên linh căn hệ Mộc, là linh căn cực phẩm, còn Vân Thủy Nhi kia là Thiên linh căn hệ Thủy, thủy sinh mộc, nếu trưởng tử có thể cưới được Vân Thủy Nhi, chỗ tốt thu được từ song tu lô đỉnh, đương nhiên sẽ ra một Kim Đan. (lô đỉnh: dễ hiểu là kiểu thải bổ người đó lấy "sức mạnh" của đối phương làm của mình, đại khái 2 người làm 1 người vui) "Ừ, nếu không có chuyện gì xảy ra, con sẽ có tẩu tử." Triệu Hoa Dung cười, Phó Thiên Hải cũng cười nhưng trong lòng không cho là đúng, gã một chút cũng không thích đại cữu tử kiêu ngạo ương ngạnh đó nên cũng không coi trọng chuyện này. - ------- Ba ngày sau, Phó Tu Vân lái xe ngựa tới thành Vận. Trải qua ba ngày ở chung, hắn cũng hiểu rõ độc trong người Dịch Nhiên ác liệt tới mức nào. "Một ngày chỉ có 12 canh giờ, cứ 3 canh giờ là phát tác độc một lần, nói cách khác một ngày ngươi phát tác tới 4 bận, ngươi còn có thể tu luyện à?" Phó Tu Vân cảm thấy tình trạng sau khi trúng độc của đối phương còn thảm hơn mười năm trước của mình một chút. Ít nhất hắn cũng chỉ là không có gì ăn, không có y phục mới để mặc thôi. Sắc mặt của Dịch Nhiên vẫn tái nhợt, tâm trạng không tốt khi phát hiện độc tố bị đánh tan ba ngày trước đã khôi phục lại sau khi phát tác liên tiếp, nghe thấy câu hỏi của Phó Tu Vân, y nhăn mặt: "Tu luyện? Chỉ cần ráng không để rơi tu vi là tốt lắm rồi." Phó Tu Vân chậc một tiếng: "Trân Bảo Các của thành Vận có không ít thứ tốt, sau khi vào thành liền tới đó xem thử xem, không chừng có đan dược có thể giải được độc tố trên người ngươi, dù sao ngươi cũng có linh thạch, nếu nhìn trúng cũng có thể mua được." Dịch Nhiên gật đầu, nhưng cũng không đặt hy vọng quá nhiều. Hiện tại y chỉ ráng nhớ lại rốt cuộc y đã làm gì vào ba ngày trước để độc tố giữa mày giảm xuống? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, chẳng lẽ không phải bởi vì y mà là vì những người khác? Nhưng những người khác mà y tiếp xúc cũng chỉ có Phó Tu Vân ở trước mặt thôi. "Này! Muốn vào thành phải báo ra tu vi, sắp tới chuyện tốt của thiên kim thành chủ rồi, nếu là người thường thì đừng có vào thành tìm chết." Phó Tu Vân vội vàng đánh xe tới cửa thành lại nghe thấy lời nói từ lính canh tu sĩ. Ngay lập tức, sắc mặt của Phó Tu Vân và Dịch Nhiên trong xe đều xấu đi, tu vi gì đó, hiện tại đó chính là nỗi đau không thể nói ra của bọn họ. "Vui ghê". Hết chương 10. Tiểu kịch trường: Đả Cương Thi: Móa, tui viết từ 8h tối đến 10h30 mà cũng chỉ có hơn hai ngàn chữ!!! Độc giả đáng yêu: Cho nên? Đả Cương Thi: Tui phải nghe pháo hoa cả đêm, mỗi lần vừa có ý tưởng là bị đánh gãy, thật đau khổ! Muốn quỵt! Nhóm đáng yêu: Cho ngươi một chủ ý. Đả Cương Thi: Cái gì? Nhóm đáng yêu: Mỗi lần trời tối, ngươi có thể lưu bản thảo lại nha ~ Đả Cương Thi: Đã chết hóa vàng mã. Nợ vậy, gặp lại sau!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]