Ngày hôm sau, mặt trời lên cao đến đỉnh, ánh nắng nóng rác chiếu vào da của ba người đang nằm trần trụi giữa thiên nhiên.
Nói là trần trụi thì không đúng lắm, nhưng cũng gần như thế.
Quần áo trên người cả ba đều tơi tả, tóc tai lộn xộn, đôi mắt nhắm nghiền nhưng khuôn mặt lại nhăn nhó giống như đang rất khó chịu.
Trong rừng tiếng kêu của thú giữ cũng không khiến ba con người đang đuối sức kia thức dậy mà hiện tại chỉ vì cái nóng của mặt trời mà cả ba phải nhăn nhăn nó nhó, mồ hôi đầm đìa, cơ thể nóng rát mà từ từ mở mắt.
Tuy ba người đã chậm rãi mở mắt nhưng vẫn bị ánh sáng mặt trời làm cho đau đớn mà nhanh chóng nhắm lại.
Trần Vũ Phong bởi vì lo lắng cho hai đứa nhỏ nhà mình mà không nằm tiếp để thích ứng, cậu lật người chóng hai tay từ từ đứng dậy, lúc này chỉ dám hở mắt một chút để tìm kiếm xung quanh mà không trực tiếp mở hoan toàn ra.
"Meo." Đại Bạch nhìn cậu lắc lắc cái đầu liền cọ vào chân cậu rồi kêu một tiếng, thì ra từ hôm qua đến giờ nó vẫn luôn canh giữ bên người cậu.
Trần Vũ Phong nghe tiếng liền cúi đầu nhìn thấy Đại Bạch liền thở phào, mọi người đều bình an, tốt quá.
"A, cháy da mất thôi." Như Yến lúc này hoàn toan thích ứng xong liền không nhịn được mà la lên, cả người bật lên sau đó phóng đến cái cây có tán lá to mà đừng vào để nó che nắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-vat-trieu-hoi-su/2930571/chuong-26.html